- Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ bị tai ương! (Ra tay trước sẽ mạnh hơn, ra tay sau sẽ gặp tai ương).
Dương Phi Anh càng nghĩ càng cảm thấy được những lời này nói quả thực quá đúng!
Lý Quý Dương nghẹn lời, ngượng ngùng nói với hắn đây không phải lời của mình sáng tạo!
- Tốt lắm tốt lắm, chúng ta tiếp tục đi đi!
Lý Quý Dương nhanh chóng đi nhà bán hương liệu thứ hai.
Dương Phi Anh cảm thấy Lý Quý Dương ngày càng thần bí, còn tuổi nhỏ ánh mắt trái lại rất lâu dài, nói lời cũng rất có nội hàm.
Nếu tướng bang có được người này, cũng có thể nhiều thêm một phần trợ lực.
Tiệm thứ hai Lý Quý Dương cũng không mua gì, bởi vì trong nhà còn một chút đồ gia vị, hắn cũng chỉ là muốn đi nhìn một chút.
Tiệm thứ ba là cửa hàng lớn, bên trong tài liệu đầy đủ, Lý Quý Dương còn chứng kiến có cây quế!
Nhìn thấy Lý Quý Dương vuốt ve đồ vật, Dương Phi Anh lập tức giới thiệu:
- Âm hương này nhìn thấy không sai, hẳn là thượng phẩm, là hương liệu từ Sở quốc mang tới.
Âm hương, đó là tên của cuối thời kỳ Chiến quốc gọi cây quê, bởi vì cây quế thiêu đốt cũng có thể sinh ra hương khí nồng đậm, cho nên dùng để đốt hương, còn có ngự y đem cây quế làm dược liệu sử dụng, cho nên giá cả cao hơn một chút.
- Không sai, không sai!
Lý Quý Dương vung tay lên:
- Cho ta tới mười cân!
Cây quế tốt, ấm tính khí, tán gió lạnh, thông huyết mạch.
Trị bụng lạnh ngực trướng, nôn mửa, phong thấp, mệt mỏi, máu lỵ tràng gió.
Hắn có thể nhớ kỹ việc này còn là bởi vì người bạn cùng phòng làm một bộ thuốc Đông y cho hắn, lúc đó hắn bị tiêu chảy uống đủ loại thuốc cũng không hết, đi bệnh viện cũng chỉ vô nước biển, thiếu chút nữa mất nước, vẫn là người bạn kia cho hắn uống ba bộ thuốc đông y, hương vị lớn nhất chính là cây quế, còn lừa bác sĩ Tây y nói là canh gà ác.
Còn có Tử Đinh Hương cùng nhục khấu, còn có thảo khấu đều nhớ kỹ!
Phàm là hắn nhận thức, có thể sử dụng làm gia vị hoặc là dược liệu hắn đều mua một ít, lần này Thuần Nhã đi ra học thông minh, nàng làm một hộp tiền đưa cho người hầu có khí lực lớn vác theo, bên trong đựng thật nhiều kim, cũng không thiếu viên tiền, chính nàng lại cõng theo một bao lớn bố tệ.
Dương Phi Anh cũng không biết Lý Quý Dương mua đồ lại mua như vậy.
Cho dù là đại quý tộc mua hương liệu cũng chỉ là một cân hai cân, bởi vì phóng thời gian dài mùi sẽ biến nhạt, nhưng Lý Quý Dương vừa mở miệng thì mười cân!
- Có phải là nhiều lắm hay không?
Dương Phi Anh hỏi.
- Không nhiều lắm, không nhiều lắm!
Lý Quý Dương chỉ thầm nghĩ muốn xứng ngũ vị hương toàn bộ.
Ngũ vị hương có: Cây hồi, cây quế, tử đinh hương, hoa tiêu, sa nhân.
Trước mắt cây hồi không có bởi vì chưa phát triển con đường tơ lụa, cho nên