- Vậy là tốt rồi!
Chỉ cần không phải không thoải mái là tốt rồi, Lý Quý Dương nghĩ nghĩ:
- Như vậy hôm nay ngài uống trước một thang thuốc, Thuần Nhã!
Thuần Nhã đem bình nhỏ đặt lên bàn:
- Nơi này là một bình nước thuốc, trước cơm chiều ngài uống một nửa, trước khi ngủ ngài uống thêm một nửa, sáng sớm mai ăn cơm xong nô tỳ mang tới một bình mới cho ngài, phân ba lượt sáng trưa chiều một lần.
- Thuốc này.
.
giá trị xa xỉ đi?
Cam Lỗi không nhìn thấy phương thuốc, càng không thấy xác thuốc, nhưng so sánh với lúc trước quốc chủ cho ngự y mở thuốc cho hắn còn tốt hơn, phương diện giá trị Cam Lỗi quả thật không thể tưởng tượng.
- Dược liệu chúng ta có rất nhiều, ngài cũng đừng hỏi!
Lý Quý Dương còn có thể nói như thế nào? Chẳng lẽ nói hắn uống là nước tắm của mình? Nga, không chỉ có chính mình, còn có một phần của tiểu Lý Tín.
Nhưng Cam Lỗi rõ ràng hiểu lầm!
Hắn cảm thấy được thuốc này có thể ngàn vàng cũng khó mua được, Lý Quý Dương không cho hắn hỏi là không muốn hắn cảm thấy thẹn thùng, sẽ cảm thấy thiếu nhân tình của Lý Quý Dương.
Bởi vậy mới nói người thông minh thường hay để tâm vào chuyện vụn vặt, hiện tại Cam Lỗi rõ ràng chui vào ngõ cụt, cảm giác mình thiếu Lý Quý Dương một phần thiên đại nhân tình!
- Được, ta không hỏi.
Cam Lỗi yên lặng nhớ kỹ.
Lý Quý Dương vui vẻ mang theo Thuần Nhã rời đi, buổi tối lại vào trong hệ thống cãi nhau với thanh âm.
Từ sau khi thanh âm tiếng giai ngữ khí, hắn cảm giác mình có một thụ động!
Có bí mật gì đều nói với hắn, làm cho thanh âm biến thành thùng rác tâm linh, đương nhiên thanh âm chẳng những càn quấy mắng hắn, còn không quên chê bai chỉ số thông minh của hắn có vấn đề!
Đi ra hệ thống tiến vào không gian, Lý Quý Dương lại bốc thuốc, thuận tiện nhìn xem đồ vật, 001 chỉ vào thịt dê cùng thịt thỏ mà quản gia đại thẩm đưa cho hắn nói:
- Mấy thứ này làm sao bây giờ?
- Giữ đi, lần sau mang vào tòa nhà trong Hàm Dương thành, bên trong còn ở không ít người đâu, ở trong thành mua đồ quá mắc, mang qua đó là được!
Lý Quý Dương nghĩ nghĩ:
- Mấy ngày nữa tôi muốn đi Hàm Dương thành.
Hắn có chút nhớ nam thần của hắn.
Mà lúc này nam thần của hắn cũng đang nhớ hắn.
Trong Tần Vương cung, buổi tối Doanh Chính ở lại trong cung điện của mình, nhưng cung điện này quá lớn, ban đầu hắn ở cũng không thói quen, vẫn là a nương nói nhất định phải tập cho quen, vả lại ở nơi này cũng không cần phải trốn tránh.
Cuối cùng hắn cũng hiểu được rồi, nơi này ngày sau chính là nhà của hắn.
- Đại công tử, cần nghỉ ngơi sao?
Lão nội thị bên người, là quốc chủ phụ thân ban cho hắn, hắn đối với vị lão nội thị này cũng thập phần tôn kính.
- Được, rửa mặt xong rồi nghỉ ngơi!
Doanh Chính đem chủy thủ thưởng thức trong tay cắm vào túi bên hông.
- Hôm nay Vương Kiều phu nhân hỏi thăm trân châu, muốn dùng viên trân châu lớn nhất làm trang sức.
Lão nội thị một bên bưng nước cho Doanh Chính rửa mặt, một bên lại cằn nhằn như nói chuyện phiếm:
- Thành Giao công tử nơi nơi tìm người hỏi thăm, làm cho toàn bộ trong cung đều cũng biết.
- Nga?
Doanh Chính nhướng mày.
- Các cung nhân đều bí mật suy đoán, là vì chuẩn bị cho dạ yến sau khi thu hoạch vụ thu, hàng năm giao xong thuế má thượng báo mùa thu hoạch, đều sẽ mở cung yến chúc mừng, năm trước Vương Kiều phu nhân đánh mất mặt mũi năm nay còn không muốn tìm về sao?
Lão nội thị đem khăn vải đưa cho Doanh Chính:
- Đại công tử, ngài đoán đây?
Doanh Chính tiếp nhận khăn vải lau mặt, ném vào trong chậu:
- Ta đoán thể diện lần này nàng còn phải tiếp tục đánh mất!
- Ha ha!
Lão nội thị rất có tu dưỡng, không dễ dàng nói chen vào, cũng không mở miệng nghĩ kế.
- Trong hộp bên kia có tám viên trân châu, lớn nhất cỡ ngón cái, nghĩ biện pháp bán cho Thành Giao đi, đệ đệ gấp gáp như vậy, huynh trưởng nên giúp một tay.
Doanh Chính suy nghĩ chủ ý:
- Lấy được tiền tài, phân cho mọi người, xem như.
.
tiền vất vả!
"Phí vất vả" là từ chỗ Lý Quý Dương nghe tới đâu!
Nghĩ tới đây Doanh Chính nở nụ cười:
- Thuận tiện cùng người trong cung bên kia tạo chút quan hệ, sau này có chuyện gì thì sớm một chút mở miệng, có thể giúp một tay thì giúp một tay.
- Vẫn là đại công tử nhân nghĩa hòa nhã!
Lão nội thị cười toe toét:
- Lão nô lập tức đi làm!
-