Bởi vì đó là hiến tế Khổng thánh nhân, cho nên vô luận là triều đại nào đều không dám không truyền xuống, cho dù là trong thời kỳ chiến tranh cũng không ai quên.
Ngoài ra những điệu vũ khác, đều thất truyền!
Mọi người chỉ có thể từ trong bích họa cổ mộ chứng kiến một phần động tác điệu vũ, chắp vá lung tung đi lên, nhưng thật ra làm sống lại vài điệu vũ cổ đại, cũng không biết đúng sai.
Động tác khiêu vũ có thể điêu khắc xuống dưới, âm nhạc đây? Ca khúc đây?
Doanh Chính không biết vì sao Lý Quý Dương đột nhiên có chút mất hứng, lúc này cũng không phải thời gian nói chuyện riêng, bèn ôm bờ vai của hắn thì thầm:
- Ngươi nhìn xem tay của vũ cơ.
Lý Quý Dương nghe vậy nhìn qua, nhóm vũ cơ mặc quần áo bằng lụa mỏng, có thể là bởi vì chúc mừng mùa thu hoạch, quần áo của các nàng có màu vàng cùng đỏ, cầm lông chim bói cá đan thành quạt, tỏ vẻ con mồi cũng rất phong phú, mấu chốt chính là trên cổ tay các nàng đều đeo chuỗi trân châu nhỏ hơn trân châu trên đầu Vương Kiều phu nhân một chút – lúc trân châu thiếu, mọi người đương nhiên đều xem là bảo bói, hiện giờ trân châu ở trong Tần Vương cung đều nhanh biến thành cỏ dại lan tràn được chứ!
Ngay cả vũ cơ cũng đeo một chuỗi!
Sắc mặt Vương Kiều phu nhân còn có thể dễ xem mới kêu là gặp quỷ!
- Hắc hắc hắc.
.
Lý Quý Dương cười xấu xa thì thầm:
- Xứng đáng! Làm được chút trân châu đã giả bộ người giàu có, rất sớm đó thôi!
- Người giàu có là ý gì?
- Là người có tiền, nhưng cũng có ý người nghèo chợt phú, ân, cũng gọi là thổ hào!
Lý Quý Dương giải thích.
Doanh Chính theo bản năng nhìn qua Lữ Bất Vi.
Ánh mắt Lý Quý Dương cũng nhìn theo hắn, một trung niên nhân nhìn ánh mắt có điểm rất con buôn.
- Là người nào vậy?
Lý Quý Dương không biết Lữ Bất Vi.
- Lữ Bất Vi.
.
tướng bang.
Doanh Chính nhỏ giọng đáp.
Lý Quý Dương:
- !
Đây là Lữ Bất Vi đại danh đỉnh đỉnh, trong lịch sử nửa chê nửa khen sao?
- Hắn chính là Văn Tín hầu?
Lý Quý Dương không thể tin được, mình gặp được Lữ Bất Vi?
- Phải đó!
Doanh Chính cảnh giác nhìn Lữ Bất Vi:
- Hắn chính là Văn Tín hầu.
Lúc này Lữ Bất Vi đơn độc ngồi chỗ kia, mê muội nhìn lên ốc biển trân châu trên đầu.
.
Triệu Cơ!
- Hừ!
Doanh Chính phẫn nộ trừng mắt, dám theo dõi a nương của hắn như vậy, Lữ Bất Vi có ý tứ gì?
Lý Quý Dương cũng không nghĩ tới lúc này mà Lữ Bất Vi đã không biết kiêng nể gì, nhưng hắn cảm thấy có điểm quái, nếu là loại sự tình ám muội kia, ít nhất Lữ Bất Vi phải lộ vẻ háo sắc mới đúng a!
Nhưng hắn không có vẻ háo sắc, ngược lại là si mê!
Nhưng Lữ Bất Vi nếu si mê sắc đẹp của Triệu Cơ, lúc ấy cũng sẽ không đem Triệu Cơ hiến cho Doanh Tử Sở!
Lý Quý Dương nhìn Triệu Cơ, Triệu Cơ giống như không nhìn thấy, lại nhìn Lữ Bất Vi, vẫn si mê như vậy.
Điều này làm cho Lý Quý Dương nhớ lại một việc, nghe nói năm đó sở dĩ Lữ Bất Vi nổi danh, là bởi vì hắn ở Triệu quốc dùng một ngàn lượng hoàng kim mua bảo châu Hạo Lan của Chu thiên tử, danh tác, truyền khắp các quốc gia!
Về sau viên bảo châu Hạo Lan bị Lữ Bất Vi đưa cho Hoa Dương phu nhân, nói là vương tôn Dị Nhân tặng cho, mới cùng Hoa Dương phu nhân nhấc lên quan hệ.
Lúc hắn mua bảo châu Hạo Lan còn chưa kết nối với Dị Nhân đâu!
Điều này chỉ có thể nói rõ Lữ Bất Vi hết sức cảm thấy hứng thú đối với châu báu, đối với mỹ nhân, hắn không chú ý!
Nhưng chứng kiến bộ dáng tức giận của Doanh Chính, Lý Quý Dương sợ Doanh Chính nhịn không được đương trường bùng nổ.
Ngẫm lại cũng phải, nếu mẹ ruột của hắn bị người nhìn kiểu như vậy, cho dù là ở hiện đại hắn cũng sẽ bạo lên đánh người được không!
- A Chính, ngươi xem Lữ Bất Vi, ánh mắt chỉ hận không thể dán lên ốc biển châu của nghĩa mẫu!
Lý Quý Dương chỉ vào Lữ Bất Vi, nhắc nhở Doanh Chính nhìn kỹ.
Doanh Chính nghe được lời này liền sửng sốt.
- Văn Tín hầu dù sao cũng xuất thân từ thương nhân châu báu, chứng kiến châu báu tốt, thượng hạng, trân quý đương nhiên không cách nào dời mắt!
Lý Quý Dương trộm bĩu môi:
- Lúc này chỉ mới là một loa châu mà hắn đã như vậy, nếu là dạ minh châu hắn còn không phải ôm không buông tay sao!
Doanh Chính vừa nghe được nở nụ cười:
- Không được nói bậy!
- Mới không có nói bậy!
Lý Quý Dương nhỏ giọng cáo trạng:
- Ngươi xem, ánh mắt hắn đều là vàng, loảng xoảng, ta đều nghe được tiếng động!
Doanh Chính bị hắn trêu chọc nở nụ cười, tiếp tục nhìn kỹ, Lữ Bất Vi quả nhiên là nhìn chằm chằm loa châu trên đầu a nương!
Bọn