- A? Không được sinh con rận?
Hình như chỉ có quý tộc mới không sinh con rận đi?
Bọn họ cũng phải vậy sao?
- A cái gì a?
Lý Quý Dương cơ hồ giơ chân:
- Nhanh đi thôi!
- Nga nga!
Hai tiểu thiếu niên vội vàng chạy ra tìm người chấp hành mệnh lệnh của thiếu gia, chú ý vệ sinh, cần tắm rửa, cần thay quần áo, còn phải cạo đầu!
- Lan nãi mẫu!
Lý Quý Dương hô:
- Đi cạo đầu, hầu hạ tiểu thiếu gia ngươi nhất định phải sạch sẽ, không thể sinh con rận! Cạo đầu tắm rửa một chút, đổi một thân quần áo sạch sẽ, rồi trở về hầu hạ tiểu thiếu gia!
- Dạ!
Lan nãi mẫu chạy thật nhanh.
- Còn ngươi nữa!
Lý Quý Dương quay đầu nhìn Thuần Nhã.
- Thiếu gia, chờ bọn hắn đã trở lại, có người cùng thiếu gia, Thuần Nhã lại đi cạo đầu tắm rửa thay quần áo!
Thuần Nhã trả lời đặc biệt lưu loát.
Không ai ở trong sân, chỉ có thiếu gia cùng tiểu thiếu gia, nàng lo lắng.
Lý Quý Dương cũng không ngờ tiểu la lỵ thật phụ trách nhiệm, lại cảm thấy nha đầu này tính tình vốn mềm nhũn đâu!
Mặt trên nói một câu, bên dưới vội ngất trời.
Vừa muốn đôn thịt vừa nấu nước tắm, còn phải cạo đầu, may mắn trong Lý gia trang có thợ cạo đầu, nguyên bản chính là nô lệ bị mua về làm ruộng, kết quả bởi vì có một tay như vậy được quản sự nhớ kỹ, sau này đặc biệt cạo đầu cho người trong nhà, cũng không cần làm ruộng.
Gây sức ép tới trưa, Lý Quý Dương lại đói bụng!
Nhưng triều đại phá hoại này chỉ ăn hai bữa cơm!
Lý Quý Dương buồn bực!
Huống chi thời đại này còn chưa có điểm tâm!
Chẳng khác nào khi đói bụng không có gì lót dạ!
Vả lại hôm qua hắn nhìn qua mọi người, không nói gầy như cái que, nhưng tuyệt đối không được ăn ngon như hắn!
Chính hắn còn ăn bết bát như vậy, người bên dưới càng không cần nói nữa!
Cho nên nhất định phải sớm làm ra điểm tâm!
Nhưng làm điểm tâm gì mới thích hợp đây?
Hắn đến lâu như vậy cũng chỉ ăn bánh khô khốc cùng cháo, mà bánh còn không thật sự là màu trắng đâu!
Cháo mùi vị không tệ, hay là dùng bột kê làm lót dạ?
Nhưng bên trong lại yêu cầu dùng trứng gà cùng đường trắng, trứng gà còn xoay sở được, nhưng hiện tại hắn phải đi đâu tìm đường trắng đây?
Đừng nói là đường trắng, hiện tại nhiều nhất chỉ được ăn mật, còn là hoang dại!
Hắn đều không dám ăn!
Bởi vì sợ ăn mắc lỗi!
Ai biết bên trong mật hoang dại có vật gì nha?
Vạn nhất ăn hư bụng, nơi này thiếu y thiếu thuốc, hắn phải làm sao bây giờ?
Không được thì phải đổi thứ khác thôi!
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn chỉ nhớ tới một kết tinh trí tuệ của nhân dân Thiểm Tây: Bánh nướng!
Nghe nói thứ này ở thời kỳ Tần triều còn dùng làm quân lương đâu!
Tuy rằng vô cùng cứng rắn, nhưng chỉ cần làm cho phòng bếp nấu một tô canh thịt, buổi trưa mọi người có thể lĩnh nửa bánh nướng, canh thịt tùy tiện uống, không được sao?
Biện pháp này không sai!
Bên trong Lý gia trang còn có hai kho lúa mì, cũng đủ mài thành bột mì làm bánh nướng ăn!
Bánh nướng là cách gọi sau này, hiện tại hẳn kêu là Văn Vương oa khôi!
Cách chế tạo oa khôi Thiểm Tây có thể ngược dòng tới thời kỳ Thương Chu, tương truyền Chu Văn Vương phạt Trụ dùng oa khôi làm quân lương, ở vùng tây phủ Thiểm Tây đến nay còn có một loại oa khôi kêu là "Văn Vương oa khôi".
Oa khôi tói thời Tần được phát dương quang đại, thông dụng mở rộng.
Người Tần chế tạo oa khôi vóc dáng lớn, bánh dày, chắc chắn.
Nghe nói lúc ban đầu cũng không gọi là oa khôi, bởi vì ngoại hình thật giống như là gốc cây bị cắt ngang thành lát, cho nên bị gọi là đôn bính.
Lúc đó quân Tần hành quân, binh lính được phát đôn bính, một cái nặng năm sáu cân, một đôn bính ước chừng có năm mươi đến sáu mươi phân, độ dày cũng ở 15cm.
Hơn nữa phương thức binh lính mang theo cũng rất độc đáo, hai đôn bính làm một tổ, ở mỗi đôn bính đục hai cái lỗ, dùng dây thừng buộc lại trước ngực cùng sau ngực.
Mà phương pháp đeo đôn bính này lúc gặp tác chiến thì lại biến thành hộ giáp, làm ra tác dụng như là hộ tâm.
Càng khó được chính là mũi tên mà quân địch bắn tới, đâm lên đôn bính bị binh lính quân Tần nhổ ra, lại có thể dùng bắn chết quân địch.
Đôn bính có thể "ăn tên", cũng thành một loại pháp bảo giúp quân Tần thắng lợi.
Rồi sau đó binh lính gọi đôn bính là bánh nướng, tức dùng nồi chiên nướng ra giáp trụ làm từ bột mì dẻo.
Oa khôi cũng bởi vậy mà thanh danh đại