Mãi cho tới lúc đứng lên mặc quần áo đi ra ngoài rửa mặt, chải đầu xong mới khôi phục vẻ chỉnh tề, đi tới nhà giữa ăn điểm tâm.
Điểm tâm thật nhẹ, dưa muối, trứng mặn, còn có cháo, đậu hoa, cùng với bánh nướng còn có sữa đậu nành, còn có hai khay thịt bò nướng.
Sáng sớm ăn thịt nướng không tốt, Lý Quý Dương không ăn, chỉ ăn cháo cùng trứng mặn.
Triệu Cơ vẫn thích sữa đậu nành, Doanh Chính thì ăn thịt trước, ăn lửng dạ mới bắt đầu uống đậu hoa, cuối cùng ăn thêm bốn bánh nướng kẹp thịt!
Bọn họ đang ăn, quân đội tìm tới cửa.
Ngày hôm qua bọn họ tới muộn, mọi người tìm kiếm cả đêm tới gần sáng mới nghỉ ngơi, hơn nữa thời tiết lạnh, mọi người vì không muốn chết cóng chính mình cho nên còn phải đốt lửa sưởi ấm.
Buổi sáng tùy tiện ăn chút gì, mọi người hướng địa phương có hơi nước đi tới, tối hôm qua nếu không thấy được trong núi có khói bếp bốc lên, mọi người còn không biết trong núi còn có người ở đâu!
Đã có người ở, như vậy đại công tử cùng phu nhân có phải được người cứu hay không? Tối hôm qua thật sự là quá muộn, nếu không mọi người cũng sẽ không buông bỏ tìm kiếm.
Mông tướng quân cũng chưa ăn chút gì, cả đêm trôi qua, được, bị nhiệt mồm!
Đi tiểu đều là màu vàng!
Vừa sáng sớm, mặt trời còn chưa mọc, bọn hắn liền nhổ trại.
- Tướng quân.
Phó tướng xin chỉ thị.
- Đi, hôm nay nhất định phải tìm được đại công tử cùng phu nhân!
Trong mắt Mông Vũ mang theo tơ máu.
Tối hôm qua hắn một đêm không ngủ, trời lạnh như vậy nếu đại công tử cùng phu nhân không tìm được người giúp đỡ, không chết cóng cũng bị đông lạnh mơ hồ!
Tân quốc chủ cái gì cũng tốt, tính khí cũng tốt, cũng nghe được lời can gián, nhưng vì rất có thể nghe được lời can gián nên cảm thấy ai nói gì cũng có lý.
Quốc chủ như vậy làm cho hắn thật lo lắng cho tương lai của Tần quốc.
Quốc chủ thì không có biện pháp, hi vọng đại công tử có thể cho bọn họ chút an ủi.
Nhưng trước tiên phải tìm được đại công tử cùng Triệu Cơ phu nhân!
Bọn họ đã có mục tiêu, tốc độ hành quân thật nhanh.
Quả nhiên đi qua một mảnh rừng cây rậm rạp, tìm được một con đường nhỏ, theo suối nước đi ngược lên, đã phát hiện một sơn cốc!
- Sơn cốc?
Ánh mắt Mông Vũ đều sáng.
- Một sơn cốc, bên trong còn có người ở lại!
Phó tướng hưng phấn bẩm báo.
- Đi tới, vây quanh! Một người cũng không thể thả ra!
Mông Vũ vung đao.
- Dạ!
Hai ngàn người cùng ứng tiếng.
Lý Trung ăn xong điểm tâm, an bài nhân công quét tước thôn trang cùng cho gia súc ăn uống.
Lý Quý Dương ăn xong điểm tâm gọi Lý Trung đi qua.
- Thiếu gia, chuyện gì?
Lý Trung hỏi.
- Thiếu gia! Quản gia!
Lý Bình té chạy tiến vào:
- Bên ngoài đến đây thật nhiều quan binh!
- Cái gì!
Lý Quý Dương lập tức đứng lên.
- Có bao nhiêu?
Lý Trung liền hỏi.
- Không biết!
Lý Bình sắp khóc:
- Đầy khắp núi đồi đều là người!
- Tần quốc hay Triệu quốc?
Triệu Cơ bị hù lạnh run, Doanh Chính vẫn giữ được bình tĩnh.
- Không biết a!
- Lão nô đi ra xem!
Lý Trung lập tức nói.
Trong nhà không có cột trụ thì không được, nếu có nam chủ nhân, tự nhiên do nam chủ nhân ra mặt, nhưng mà bây giờ, chẳng lẽ cho thiếu gia mới mười bốn tuổi đi ra ngoài?
- Được rồi.
Lý Quý Dương gật đầu.
Lý Trung vừa đi