- Ở trong mắt người ta những thứ này là rác rưởi, trong mắt tôi, đều là tiền!
Lý Quý Dương tung tung đĩnh vàng trong tay mình.
Thanh âm máy móc cũng không biết nên nói gì.
Lý Quý Dương kể cho hắn nghe hôm nay lại có người đến tặng đồ, còn là tạ lễ.
- Đã cảm ơn ba lượt rồi.
Thanh âm nói:
- Còn muốn tạ bao lâu đây?
Nói tới việc này, Lý Quý Dương cũng vò đầu:
- Không biết, Lữ Bất Vi cảm tạ tôi còn có thể hiểu được, Mông gia tới làm gì đây?
Tạ lễ của Mông gia là đơn giản nhất, nhưng cũng làm cho Lý Quý Dương khó hiểu.
Nhưng ngày hôm sau lại có người đến, Cao chiêm sự dẫn theo sáu tùy tùng, hai nha hoàn hai bà tử cùng đến.
Đưa tới hai bộ quần áo, một bộ cấp cho Lý Quý Dương, một bộ cấp cho cháu nhỏ.
- Phu nhân cùng đại công tử ở trong cung được không?
- Vẫn tốt, ngài đưa đi ngọc hoàn, phu nhân cho đại công tử một viên, cho quốc chủ một viên, tự mình lưu một viên, nói là một nhà ba người đều mang một viên, giải thích là lúc còn đi trên đường có một vị tiên ông tặng cho.
- A?
- Quốc chủ đeo cả đêm, ngày hôm sau đều cảm thấy thân thể nhẹ hơn ba phần, rất là cao hứng, lẽ ra Kiều phu nhân ở trên đường ngăn chặn quốc chủ, kết quả quốc chủ vẫn là đi chỗ Triệu Cơ phu nhân!
- Nga!
- Hơn nữa tuy phu nhân mới tới trong cung, nhưng ra tay hào phóng, ngay cả nội thị bên người quốc chủ đều mỗi một lần cho một kim bính đâu!
Lý Quý Dương vừa nghe liền nở nụ cười, quả nhiên có tiền có thể sai khiến quỷ đẩy cối xay thôi!
- Nhưng đại công tử có chút gian nan, Thành Giao công tử rất có ý kiến với hắn, lúc đọc sách luôn cười nhạo đại công tử.
Cao chiêm sự nhắc tới chuyện này liền tức giận:
- Đại công tử lúc ở Triệu quốc cũng không có cơ hội được đi học, hiện tại mới bắt đầu học đương nhiên phải kém hơn Thành Giao công tử một ít.
Lý Quý Dương:
- Thành Giao công tử là?
- Kiều phu nhân sinh, nga, Kiều phu nhân là thứ nữ của Vương tướng.
Cao chiêm sự nói:
- Nhà ông bà ngoại có thế lực, mẫu thân cũng được cưng chiều, nhưng có một việc hắn cũng không phải con trai trưởng, cũng không phải đứa con cả.
- Tướng bang không phải là Văn Tín hầu sao?
Lý Quý Dương hỏi.
- Vương tướng chính là Vương đại phu, là một văn thần, nhưng mà ba đời Vương gia trước kia từng dốc sức cho Tần quốc, người quen biết cũng nhiều.
Cao chiêm sự nhắc tới việc này cũng chán nản.
Lúc trước kỳ thật không phải hắn không muốn đi nhờ vả Kiều phu nhân, nhưng Kiều phu nhân thật sự quá khó khăn lấy lòng, Thành Giao công tử cũng không thiếu nhân thủ, Vương đại phu lại là một quan văn, mà hắn nói trắng ra là người hầu hạ, so với hoạn quan cung nữ tốt hơn một chút, nhưng chung quy cũng không phải chức quan gì đứng đắn.
Không có tư cách vào triều, làm sao có tư cách được cháu ngoại của Vương đại phu, đường đường Thành Giao công tử vừa ý đâu!
Ở trong cung gặp qua vài lần, Thành Giao công tử đối với hắn không đánh thì mắng, còn cho là hắn cố ý gặp mặt, trên thực tế là không phải!
- Nếu ngày sau Thành Giao công tử thật sự trở thành quốc chủ, người như chúng tôi chỉ sợ không thể bị xem như là người!
Đây cũng là nguyên nhân bọn họ giúp đỡ đại công tử.
Tuy sắc mặt đại công tử nghiêm túc, nhưng đại công tử tuyệt đối không tùy tiện trách mắng người hầu không phạm sai lầm.
Thành Giao công tử thì khác, ai không biết tính tình của hắn, lúc này lúc khác.
Người như vậy ai hầu hạ cho nổi?
- Thì ra là thế.
Trong lịch sử không có ghi chép gì về Vương tướng, nhiều nhất nói một câu là một quan văn thời kỳ cuối Chiêu Tương Vương chấp chính mà thôi.
Nhưng ai bảo người ta có một con gái được sủng ái, con gái còn sinh một đứa con trai đây!
- Cho nên hiện tại phu nhân chính là dùng vàng ném ra một con đường cho đại công tử.
Cao chiêm sự nói tới đây dừng một chút:
- Lữ tướng bang cũng tặng cho đại công tử một thùng kim bính, nhưng phu nhân không cho đại công tử dùng.
Lý Quý Dương gật đầu:
- Ta hiểu được.
Triệu Cơ phỏng chừng cũng không biết Doanh Chính là nhi đồng của ai, nhưng nàng khẳng định biết đó là con trai của nàng.
Cao chiêm sự là tranh thủ thời gian chạy tới tặng đồ, mà Triệu Cơ cũng rất nhớ con nuôi mình chỉ tương xử hơn một ngày, tranh thủ làm hai bộ quần áo còn dùng loại vải cống nạp làm ra.
Lúc