- Sư huynh còn hỏi ta buổi tối dùng cái gì chiếu sáng? Ta nói dùng đèn a! Hắn nói lần sau mang dạ minh châu cho ta, nói hương vị của mỡ không tốt, huân ánh mắt.
Lý Quý Dương tiếp tục trợn tròn mắt nói lời bịa đặt:
- Nói thật, lúc mới trở về ta cũng không thích đèn, cảm giác huân ánh mắt, hiện giờ đã thành thói quen.
Dương Phi Anh nuốt nước bọt, dạ minh châu? Cả Tần quốc hình như cũng không có được mấy viên đi?
Trên thực tế Lý Quý Dương cũng là bất đắc dĩ, đã nhiều ngày hắn thu thập túi trữ vật, còn có một thùng dạ minh châu, hắn vẫn không dám dùng!
Bởi vì cảm giác một ít vật chất có tính phóng xạ làm cho trân châu sáng lên, thời đại này hắn cũng không thể cầm đi xét nghiệm, chỉ có thể đặt ở nơi nào nhưng cũng không thể luôn luôn gác xó đi? Phải nghĩ biện pháp mang ra ngoài a! Đồ vật nếu không giá trị giữ lại làm gì?
Không phải là khoe khoang sao?
Không phải là dùng của cải nghiền áp sao?
Hoàn toàn không thành vấn đề!
Lý Quý Dương biết ngày sau của cải của Lữ Bất Vi sẽ ngày càng nhiều, đây cũng là một trong những lý do tự tin của hắn nắm giữ triều chính trước khi Doanh Chính chấp chính chính thức, có tiền đó thôi!
Nhưng hiện tại Lý Quý Dương càng có tiền hơn hắn, vả lại của cải còn liên tục không ngừng, không phải là muốn so đấu xem ai càng có tiền hơn ai sao? Hắn cũng tới một lần hào khí "trân châu như đất kim như sắt", dùng tiền đè chết tâm tư mời chào của Lữ Bất Vi!
Đừng tưởng rằng hắn nhìn không ra, những người này là muốn lợi dụng thân phận ân nhân cứu mạng của hắn với mẹ con Triệu Cơ, không biết là muốn làm gì, nhưng hắn không muốn bị người lợi dụng, nhất là người lợi dụng còn là Lữ Bất Vi!
Suy nghĩ một chút kết cục của Lữ Bất Vi, cho dù cho hắn núi vàng núi bạc hắn cũng sẽ không đi nhờ vả.
Lúc này chưởng quầy vào phòng, hắn là thương nhân chân chính, ánh mắt đương nhiên tốt, không tốt Lữ Bất Vi cũng không dùng hắn, hắn vừa đi vào liền nhìn thấy vòng tay, trong ánh mắt đều lóe tinh quang!
- Mời ngài đánh giá cho giá cả.
Lý Quý Dương chỉ chỉ nói.
- Lão hủ mạo phạm!
Chưởng quầy thật cẩn thận cầm lên trân châu, tinh tế nhìn mỗi viên, kích thước đều như nhau, còn bảo quang mười phần!
Đây đã không chỉ là thượng phẩm châu báu, còn là cấp bậc quý báu!
- Bổn điếm cấp ra giá cả là ba trăm kim, cao hơn cũng không được.
Chưởng quầy buông vòng tay, ba trăm kim đã là giá cả cao nhất, nếu là vòng cổ năm trăm kim còn chưa đủ.
- Được, vậy bán cho cửa hàng của các ngươi.
Ba trăm kim Lý Quý Dương đương nhiên cao hứng, đủ cho Lý gia trang ăn uống hai năm mà không cần phải làm gì.
Chưởng quầy lập tức nở nụ cười:
- Ngài chờ, tiểu nhân đi lấy tiền cho ngài!
Hắn mua ba trăm kim, chờ đưa cho tướng bang, tác dụng không chỉ là ba trăm kim.
Chưởng quầy vui vẻ đi xuống lầu, bị Thành Giao nửa đường ngăn cản:
- Vòng tay trân châu, các ngươi thu?
- Dạ, đúng vậy!
Chưởng quầy cũng không sợ hắn động thủ:
- Bổn điếm tìm số tiền lớn mới mua được một vòng tay trân châu thượng hạng như vậy!
- Cần bán?
Thành Giao quan tâm chính là việc này.
- Loại vật quý báu như vậy tự nhiên không thể mang ra bán, mà là cần đưa vào Văn Tín hầu phủ.
Chưởng quầy rõ ràng nói.
Hắn cũng biết không thể đắc tội vị tiểu công tử này, nhưng hắn cũng không tin người này còn dám đi yêu cầu Văn Tín hầu phủ đòi vật gì?
Quả nhiên, Thành Giao nghe được lời này sắc mặt càng khó xem.
Trên lầu, Lý Quý Dương cáo từ Dương Phi Anh:
- Mấy ngày nữa cần bắt đầu chuẩn bị thủ tục cày bừa vụ xuân, cũng không thể lưu lại Hàm Dương thành lâu hơn, cảm ơn Dương tiên sinh hôm nay giải vây, tiểu tử đi xuống trước.
- Được được, nếu Lý thiếu gia có chuyện, có thể trực tiếp truyền tin đi Văn Tín hầu phủ, tìm Dương Phi Anh này là được!
Hiện tại Dương Phi Anh càng quyết tâm phải mượn sức Lý Quý Dương.
Tốt xấu hai người tính là có chút giao tình a!
Lý Quý Dương cười cười dẫn người cáo từ.
Đi xuống lầu cầm ba trăm kim, Lý Quý Dương mang theo người nghênh ngang bỏ đi, lưu lại một đống phiền phức, giờ mới bắt đầu.
Quay về khách điêm, Lý Quý Dương gọi mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc, tính toán về nhà.
Vốn