Anh không đồng ý mà cũng không từ chối. Tôi chợt hiểu ra, chẳng qua tất cả mọi thứ đêm nay chỉ do mình tôi tưởng bở, sau khi chia ly thì anh chính là chú rể của Ôn Như Yên.
Anh từng nói, trước nay anh luôn nợ cô ta một lễ cưới.
Mà sớm muộn gì tôi cũng sẽ biến mất khỏi thế giới này thôi.
Cho nên, rốt cuộc thì lòng tôi lại đang chờ đợi điều gì chứ?
Đôi mắt tôi ủ dột, xoay lưng đi về biệt thự.
Tôi nhanh chóng chạy vào phòng, mở đèn rồi đi đến trước cửa sổ sát đất mà nhìn người đàn ông ở dưới lầu kia. Anh vẫn đứng yên ở đó, dáng người cao lớn, đôi tay tùy ý đút trong túi áo.
Tôi khẽ dán gương mặt của mình vào cửa sổ rồi thấp giọng nói lời tạm biệt.
Tạm biệt, Cố Đình Sâm.
Không bao giờ gặp lại nữa.
Mong kiếp này mọi điều ước của anh sẽ thành hiện thực.
Tôi nhắm mắt lại, nước mắt từ từ rơi theo gương mặt…
Sao dạo này tôi thích khóc như vậy nhỉ…
Tôi nhếch môi mỉm cười, đợi Cố Đình Sâm đi rồi xoay người vào phòng tắm rửa, rồi lại uống thuốc ức chế thần kinh như thường lệ.
Sáng dậy, đầu tôi nặng nề mơ hồ, bụng cũng rất đau.
Tôi vén chăn, thấy chiếc ga giường màu trắng toàn là màu máu.
Tôi thờ ơ đứng dậy thay ga giường màu đen rồi vào phòng tắm phao tắm, nhưng khi vừa đứng dậy thì tôi đã nhận được điện thoại của Quý Noãn.
Cô ấy kích động nói: “Sanh Nhi, mình tìm ra anh ấy rồi…”
Tôi nghi ngờ hỏi: “Ai cơ?”
Quý Noãn bối rối khóc lóc, giọng nói của cô cũng thút thít khịt: “Trần Sở Sinh, năm đó mình không tận mắt thấy thi thể của anh ấy, nên đánh chết mình cũng không tin anh ấy qua đời như vậy. Dù mọi người xác định chắc nịch mà nói với mình rằng anh ấy đã chết thì mình cũng không tin! Mình muốn tận mắt thấy anh ấy đã chết thì anh ấy mới có thể chết!”
Cô cứ thút thít nói: “Mình đã tìm anh ấy bảy tám năm, tìm đến sắp tuyệt vọng rồi, nhưng lúc này… Sanh Nhi, cậu biết sự hạnh phúc ở đáy lòng mình không?”
Tôi biết Trần Sở Sinh, đó chính là người đã chặn tai nạn cho Quý Noãn.
Tôi nhẹ giọng hỏi: “Cậu tìm ra ở đâu thế?”
“Trong nhà bà nội anh ấy ở quê, nhưng lúc này mình
không dám gặp anh ấy vì hai chân anh ấy đã tàn tật, mình sợ… Nhưng đến nay anh ấy vẫn chưa kết hôn.”
Bảo sao tối qua cô ấy lại có việc vội đi, nghe ý Quý Noãn, chỉ cần người kia là anh ta thì người tàn tật cũng có sao?
Cô ấy cũng dám cần!!!
“Cậu cứ từ từ đã, chuẩn bị xong rồi lại đi gặp anh ta.”
“Ừm, đợi thêm một thời gian nữa rồi mình lại đi tìm anh ấy.”
Sau khi ngắt máy với Quý Noãn, tôi lại nhớ đến Cố Đình Sâm của tối qua, ấm áp muốn chết.
Tôi cầm lấy chiếc khăn quàng cổ màu vàng cam kia rồi ôm chặt vào lòng.
Mãi đến khi đói bụng thì tôi mới đứng dậy đi vào bếp nấu cơm, nhưng vừa nấu một món thì tôi đã nhận được điện thoại của chủ tịch Cố. Ông ấy nhẹ nhàng hỏi: “Có thể gặp nhau không?”
Tôi im lặng còn ông ấy thì thở dài: “Thời Sanh, chúng ta chỉ nói chuyện thôi.”
Tôi cảm thấy không có gì để nói nhưng vẫn đồng ý.
“Vâng, gặp ở đâu ạ?”
“Nhà họ Cố.”
Sau khi cúp điện thoại của ông ấy, tôi cũng chẳng hề nóng vội chút nào, tôi cứ chậm chạp nấu ăn, ăn no rồi tôi mới lái xe đến nhà họ Cố.
Nơi này là nhà cũ của nhà họ Cố. Tôi và Cố Đình Sâm cũng không hay về, hơn nữa, trong mối quan hệ hôn nhân ba năm, Cố Đình Sâm cũng chưa từng đưa tôi về nhà họ Cố.
Lần nào cũng chỉ có mình tôi quay về đây, lúc duy nhất mà tôi có thể xuất hiện với anh trước công chúng chỉ có thể là năm mới.
Anh ấy lại không ưa tôi, anh đều phải dẫn tôi đi đối phó với những người lớn ở nhà họ Cố.
Tôi quen nẻo mà dừng xe trong gara, sau đó vào nhà họ Cố.
Chủ tịch Cố vừa thấy tôi thì thì vội lên tiếng: “Thời Sanh, con đến đây.”