Cố Đình Sâm tức ói máu mà ngắt điện thoại của tôi.
Tôi đặt điện thoại vào trong túi, đang định rời khỏi thì lại gặp phải người mà mình không muốn gặp nhất.
Ôn Như Yên.
Cô gái mà Cố Đình Sâm một lòng một dạ yêu thương.
Chúng tôi vừa chạm mặt, tôi khẽ mỉm cười, đang định đi vòng qua cô ta thì cô ta lại ăn nói nhỏ nhẹ mà gọi tôi: “Cố phu nhân phải không?”
Tôi dừng lại, liếc hỏi cô ta: “Thì sao?”
“Cố phu nhân ngồi vị trí này có vui không?”
Ôn Như Yên đang khiêu khích tôi thì lúc này tôi mới dùng mắt đánh giá cô ta. Khuôn mặt cô ta rất tinh tế, trang điểm nhẹ nhưng đôi môi lại cố ý tô màu đỏ thẫm. Giữa mùa đông lạnh lẽo, cô ta mặc một chiếc váy dài mỏng màu hồng cánh sen váy, bên ngoài váy dài là một chiếc áo khoác màu trắng, bao lấy thân hình thon thả quyến rũ của cô ta.
Thực sự rất xinh đẹp, bảo sao Cố Đình Sâm lại thích cô ta.
Tình địch gặp nhau, vô cùng tức giận, vốn tôi còn chả buồn phản ứng với cô ta nhưng cô ta lại châm chọc tôi mà nói: “Cô có thể an lòng ngồi ở vị trí đã cướp khỏi tay tôi sao? Đình Sâm yêu cô à? Anh ấy sẽ thủ thỉ lời yêu bên tai cô chứ? Anh ấy có nấu canh nấu cơm cho cô không? Anh ấy có chọn quà tặng cô vào dịp nghỉ lễ sao? Không đâu, Đình Sâm sẽ không làm mấy thứ đó cho cô đâu! Thời Sanh, cô cũng chỉ dựa vào việc mình là tổng giám đốc tập đoàn Thời Gia mà chiếm lấy vị trí Cố phu nhân thôi.”
Từng lời Ôn Như Yên nói đâm vào tim tôi, mỗi việc cô ta nói đều là thứ Cố Đình Sâm đã làm với cô ta, nói không ghen ghét là giả, nhưng lúc này tôi có ghen cũng làm được gì đâu?
Ngay cả vị trí Cố phu nhân cũng không giữ nổi…
Tôi cười hờ hững, một câu đánh bại mà nói: “Thế cô thì sao? Ba năm trước tôi đã cho cô cơ hội rồi, dù cô có phục hay không, lúc này người đang ngồi vào vị trí Cố chính là Thời Sanh tôi. Hơn nữa cô không nói sai, tôi dựa vào việc mình là tổng giám đốc của tập đoàn Thời Gia mà ép buộc Cố Đình Sâm, còn cô thì…”
Tôi vẫn luôn không thể chấp nhận được người khác ức hiếp.
Người không hại tôi, tôi không hại người, nếu người hại tôi, tôi sẽ hại người lại.
Nhưng chính là tôi như thế này lại để Cố Đình Sâm hạ nhục suốt ba năm.
Tôi mỉm cười đầy chua xót: “Tôi có tiền, có đủ tiền để cho nhà họ Cố, còn cô thì sao? Cô chỉ có hai bàn tay trắng, không có quyền cũng chẳng có thế, cô ngồi nổi ở vị trí Cố phu nhân này sao?”
Ôn Như Yên nghe vậy thì gương mặt trở nên tái nhợt, dáng vẻ nước mắt long lanh trong hốc mắt mà không rơi trông vô cùng đáng thương, khiến người đàn ông nào cũng phải đau lòng.
Tôi thấy vậy thì lạnh nhạt cười nói: “Đừng sắm vai đóa sen trắng yếu đuối đáng thương trước mặt tôi, Cố Đình Sâm chịu cái vẻ này của cô nhưng tôi thì không!”
Vừa nói xong, Ôn Như Yên đã được người khác bảo vệ ra phía sau, tấm lưng rộng lớn của Cố Đình Sâm bảo vệ cô ta kín mít, một bộ áo khoác màu đen càng khiến anh trở nên lạnh nhạt rất nhiều.
Lúc này anh đang dùng ánh mắt lạnh lẽo mà nhìn chằm chằm vào tôi.
Cố Đình Sâm nhướng mi, tư thế đề phòng tôi, sợ tôi ức hiếp Ôn Như Yên.
Hơn nữa, chắc chắn anh đã nghe thấy những lời mà tôi vừa nói, nhưng Cố Đình Sâm lại là người rất ít khi tức giận, anh chỉ híp mắt, lên tiếng nhạt nhẽo như nước mà hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
“Em vừa hẹn bạn, sao thế?” Tôi nhìn chằm chằm vào Ôn Như Yên ở sau lưng anh, trêu ghẹo hỏi: “Đình Sâm, anh đang lén gặp người tình cũ sau lưng em à?”
Cố Đình Sâm nghe tôi gọi Ôn Như Yên là người tình cũ thì sắc mặt lập tức tối hẳn. Anh bảo: “Về biệt thự chờ đi, tối nay tôi sẽ về nhà.”
Lời này của anh nghe cứ kỳ kỳ, tôi cảm giác như anh có thể về nhà là ban ơn lớn vô vàn cho tôi.
Thế mà tôi lại đáng thương đến mức này sao?
Hơn nữa còn ở trước mặt người cũ của anh nữa…
Tôi tự giễu mà cười nói: “Em sẽ về nhà, nhưng em xin nhắc anh một câu, em không
ngại sự tồn tại của cô ta, nhưng ba anh thì không đâu.”
Cố Đình Sâm im lặng, mà lúc này Ôn Như Yên đã bước ra một bước mà bắt lấy cổ tay của tôi, làm bộ đáng thương mà giải thích: “Cô Thời, cô đừng hiểu lầm…”
Tôi không quen người khác chạm vào mình nên đã hất cô ta ra theo bản năng, Cố Đình Sâm cũng bất giác cho rằng tôi sẽ đánh cô ta, lập tức kéo Ôn Như Yên vào lòng.
Lực của anh rất lớn, do quán tính bất ngờ nên tôi không kịp đề phòng, tôi ngã lăn xuống đất, còn mặt tôi thì chà mạnh xuống nền đất lạnh lẽo.
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy bàn tay của Cố Đình Sâm đang xoa đầu Ôn Như Yên rồi dịu dàng trấn an: “Như Yên, không sao rồi.”
Như Yên, không sao rồi…
Cô ta có thể có chuyện gì?
Khuôn mặt đau như bị lửa nướng, tôi giơ tay che lại gương mặt mà bỗng mỉm cười.
Cười bản thân ngu xuẩn, càng cười bản thân thật sự nằm mơ giữa ban ngày.
Cố Đình Sâm thấy tôi cười thì lạnh giọng hỏi: “Cô cười cái gì?”
Tôi nói rõ ràng rành mạch từng lời với anh: “Đình Sâm, em bị thương rồi.”
Giọng điệu của tôi rất mềm mại, Cố Đình Sâm ngẩn người rồi nghiêng đầu bảo trợ lý bên cạnh anh đưa tôi đi bệnh viện, sau đó tự anh đưa Ôn Như Yên rời đi.
Trước khi bỏ đi, tôi thấy Ôn Như Yên cười đắc ý.
Trợ lý của Cố Đình Sâm đỡ tôi đứng dậy, muốn đưa tôi đi bệnh viện, nhưng tôi lại từ chối, tự lái xe về biệt thự rồi làm bồn tắm nước ấm để ngâm tắm.
Khuôn mặt đã đau nhói từng hồi nhưng lòng tôi lại chẳng có chút cảm giác gì cả, thậm chí tôi còn dùng những móng tay nhỏ tinh tế để cào mạnh vào miệng vết thương.
Anh đối xử với cô ta càng tốt thì lại càng khiến tôi có vẻ đáng thương.
Tôi nhắm mắt rồi lập tức đứng dậy, đích thân viết một lá đơn thỏa thuận ly hôn, hơn nữa còn trịnh trọng ký tên mình rồi đặt trong ngăn kéo.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi lại đến phòng bếp và làm một bàn đồ ăn, sau khi dọn dẹp xong xuôi thì tôi lại ngồi trong phòng khách đợi Cố Đình Sâm.
Anh đã nói, rằng tối nay anh sẽ về nhà.
Cố Đình Sâm không phải là một người đàn ông thất hứa.
…
Khi tôi chờ đến ba giờ sáng thì mới có tiếng vang truyền vào từ ngoài cửa. Tôi chậm rãi nghiêng đầu nhìn ra phía ấy. Giữa đêm đen, Cố Đình Sâm mò mẫm mở đèn trong phòng, anh thấy tôi ngồi trên sô pha thì chợt giật mình, rất hiếm thấy mà hỏi tôi một câu: “Vẫn chưa ngủ à?”
Tôi đến gần đón lấy chiếc áo khoác mà anh cởi ra. Trên ấy vẫn còn hơi lạnh của những bông tuyết, thậm chí có cả hương nước hoa thoang thoảng mà ban ngày Ôn Như Yên để lại.
Tôi im lặng treo một bên rồi nói với anh bằng giọng điệu mềm mại: “Đình Sâm, em còn chưa ăn cơm tối đâu.”
Tôi chưa từng nổi giận gì với anh. Và dù anh có ức hiếp tôi như thế nào, tôi vẫn sẽ nhẹ nhàng gọi anh là Đình Sâm, vì tôi không nỡ nói ra một câu nặng lời nào với Cố Đình Sâm đã từng ấm áp ấy.
Dù rằng anh của lúc này đã sớm không phải là Cố Đình Sâm của ngày đó.
Cố Đình Sâm bỗng dừng lại, tay anh kéo người của tôi, đôi mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm vào tôi. Sau một lúc lâu thì anh thản nhiên nói: “Thời Sanh, từ hôm qua cô đã không bình thường rồi!”
“Cố Đình Sâm, em có lời muốn nói với anh.”