Xe gầm rú lướt qua, đợi khi anh hoàn toàn đi mất thì tôi mới lái xe quay lại biệt thự. Tôi vào phòng tắm ngâm tắm gần như theo bản năng, và không đếm mười phút thì nước ấm trong bồn tắm đã bị nhuộm thành màu đỏ.
Ung thư tử cung… chảy máu khi giao hợp và chảy máu trong âm đ*o là bình thường.
Mà căn bệnh ung thư tử cung này vẫn do Cố Đình Sâm đích thân tặng cho tôi. Anh đã tàn nhẫn giết chết con của tôi, lại kịch liệt làm chuyện ấy khi thân thể của tôi còn chưa kịp hồi phục, mà bản thân tôi lại không từ chối anh.
Suy cho cùng, thân thể ra nông nỗi này đều cho tôi tự chuốc lấy.
Chẳng trách ai, cũng chẳng thể oán hận ai.
Tôi mệt mỏi nhắm mắt mà ngủ trong bồn tắm. Lúc tỉnh lại là đã sáng sớm, nước đã lạnh đến xương, tôi đứng dậy xả sạch một bồn tắm đầy máu, mặc áo tắm dài rồi gọi điện cho trợ lý. Anh ta đến chỗ của tôi cầm giấy thỏa thuận ly hôn rồi rời đi, buổi tối đã đưa cho tôi.
Tôi thẫn thờ nhìn chăm chú vào giấy chứng nhận mà hỏi: “Đã đưa một tờ giấy khác cho anh ấy chưa?”
Trợ lý đáp: “Vâng, tôi đã tự mình giao đến tận tay anh Cố.”
“À, từ hôm nay trở đi cũng đưa hết mọi thứ trong công ty cho anh ấy đi, căn biệt thự này thì anh tìm người dọn dẹp một chút, ba tháng sau cũng trả lại cho anh ấy giúp tôi.” Ta nghĩ ngợi rồi thản nhiên giao việc cho anh ta: “Chuyển giúp tôi năm triệu từ bên tài chính của tập đoàn Thời Gia vào thẻ của tôi, kể từ bây giờ tôi không còn liên quan đến tập đoàn Thời Gia nữa.”
Trợ lý kinh ngạc: “Tổng giám đốc Thời, cô đang…”
“Đi làm đi, đừng hỏi gì nữa.”
Sau khi trợ lý rời đi thì thẻ của tôi lập tức có thêm năm triệu, tôi đứng dậy về phòng chọn mấy bộ quần áo và ít đồ trang điểm để mang đi khỏi biệt thự nhà họ Cố rồi lái xe về đến nhà họ Thời.
Biệt thự nhà họ Thời còn xuất hiện trong giấc mơ tối qua của tôi.
Tôi đứng trong phòng khách một lúc lâu và nhớ lại giấc mơ tối qua. Tất cả mọi thứ trong mơ đều quá rõ ràng, anh dịu dàng nói tôi thích hoa hồng đỏ, anh nói
anh muốn tự mình mình chơi một bản piano cho tôi.
Tại sao anh ở trong mơ lại tốt đẹp như thế?
Tôi nhắm mắt rồi lên tầng, nằm trên giường. Có lẽ không chịu nổi từng trận đau đến từ vùng bụng, tôi gọi gọi điện bảo luật sư Trần tìm giúp tôi loại thuốc có thể để ức chế thần kinh.
Mơ màng ở biệt thự bảy tám ngày, khi nỗi cô đơn sắp nhấn chìm tôi, thì cuối cùng tôi cũng đã đứng dậy, cầm lấy tấm thẻ ngân hàng có năm triệu rồi đi ra đường.
Nếu không ai yêu tôi thì tự tôi đi tìm một người yêu đi.
Dù có lừa tôi cũng không sao cả.
Tôi chỉ muốn lấy năm triệu để mua một người yêu tôi, chỉ cần ba tháng ngắn ngủi thôi.
Ngô Thành có tuyết rơi đầy trời, tuyết bàng bạc rơi xuống trông xinh đẹp vô cùng. Tôi mặc một chiếc váy dài màu vàng kim ở trong, khoác một chiếc áo màu trắng lớn ở bên ngoài, mang một đôi hoa tai tinh xảo màu bạc, trang điểm thật xinh đẹp rồi đi lung tung trên phố mua sắm.
Ngô Thành vô cùng náo nhiệt nhưng lại không hợp với tôi. Tôi thoáng bàng hoàng đứng giữa nơi này rồi bắt đầu đánh giá những người trước mặt đang đi ngang qua. Gió lạnh thổi qua, tuyết rơi xuống người tôi nhưng tôi lại không cảm thấy lạnh chút nào, mà tôi thì bắt đầu chậm rãi đi theo một người có khuôn mặt và vóc dáng bình thường.
Đợi khi anh ta đứng hút thuốc giết thời gian, tôi lấy hết can đảm chạy đến trước mặt anh ta rồi giơ thẻ ngân hàng trong tay lên và cầu xin: “Tôi cho anh tiền công năm triệu, hãy yêu đương với tôi trong ba tháng đi.”
Anh ta nhìn tôi như nhìn đứa ngốc, sau một lúc lâu thì mới nói: “Xin lỗi, tôi có bạn gái rồi.”
Tôi thấy anh ta đứng một mình nên mới lấy hết can đảm.
“Không sao cả.”