Hẳn là anh không nghĩ tới vấn đề vất vả hay không này, đối với anh mà nói công việc của ngân hàng đầu tư không thể thiếu giống như ăn cơm ngủ nghỉ vậy.Lời của Tô An rõ mồn một bên tai.Máy tạo độ ẩm trong thư phòng phun ra tầng tầng sương mù, cây giọt nước Quan Âm* xanh um tươi tốt.(*: Đây là một loại cây, các bạn search cụm từ 滴水观音 sẽ có hình ảnh của cây này nhé.)Tô Diễn buông bút máy xuống, cong ngón tay xoa xoa thái dương, hình như có chút mệt mỏi.Trên bàn gỗ tử đàn đặt một vòng máy tính, màn hình khác nhau tương ứng với chỉ số chứng khoán ở khu vực khác nhau.Mỗi ngày không có giờ làm việc và giờ tan làm cố định, mỗi ngày cần phải xem tài liệu số lượng lớn, mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, thời gian cá nhân thuộc về bản thân ít càng thêm ít.Trước kia anh không cảm thấy vất vả, lịch trình hàng ngày do trợ lý sắp xếp, giống như lời Tô An nói, giống như ăn cơm ngủ nghỉ, lúc Tô An đi ngủ hay ăn cơm, anh có thể đang họp, có thể đang tham gia buổi xã giao cần thiết không thể từ chối, thật ra vẫn luôn không ở bên cạnh Tô An nhiều lắm.Đứng dậy, kéo rèm cửa thư phòng ra, ngoài cửa sổ là bầu trời mênh mông vô bờ, chân trời cao xa, tầng mây núi non trùng điệp.Là thời tiết mà Tô An thích, trời trong lại sảng khoái.Hứa Sâm gõ gõ cửa thư phòng, mang theo gói thuốc đi vào, hỏi: “Bây giờ nấu luôn sao?”“Có đường không?” Tô Diễn nhận lấy.“Uống thuốc Đông y tốt nhất là đừng thêm đường, ảnh hưởng đến công hiệu của thuốc.
Đường trắng tính lạnh, đường đỏ tính nóng, dược tính của mỗi một loại thảo dược Trung Quốc cũng khác nhau, thêm đường vào có thể sẽ ảnh hưởng đến sự phát huy của các vị thuốc, đồng thời cũng bất lợi cho sự hấp thu.” Nói tới kiến thức chuyên ngành, Hứa Sâm nghiêm túc không ít, nói: “Những chuyện này phu nhân hẳn là đều biết.”“Làm phiền rồi.” Tô Diễn hơi gật đầu, nghĩ đến Tô An có đôi khi không quá ngoan ngoãn, cái kiểu không ngoan đã biết mà còn làm sai, cong cong môi.Hứa Sâm có chút bất ngờ: “Tô tiên sinh nấu thuốc sao?”“Ừm.”“Hả?” Hứa Sâm đẩy mắt kính trên sống mũi, che giấu sự xấu hổ.Tô Bảo nằm trên chiếc giường nhỏ hình mặt trăng nắm chặt quả đấm ngủ an ổn, tiếng hít thở nho nhỏ.Tô Diễn hơi ngồi xuống, dịch dịch góc chăn cho Tô Bảo.
Tô Bảo trở mình, gương mặt cọ lấy gối đầu lệch xuống dưới, thịt trên má bị đè ép, miệng bĩu môi.Tô Diễn nhéo nhéo thịt mềm bên miệng của Tô Bảo, làm cho Tô Bảo cọ gối đầu né tránh, miệng màu hồng chẹp chẹp một cái.Tô Diễn thu tay về, nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút rồi đến phòng ngủ của Tô an.Truyền dịch sắp xong rồi, nước thuốc thuận theo dây truyền dịch từng giọt từng giọt chảy xuống.
Cây trầu bà trên bệ cửa sổ đón gió mà xòe ra, tới gần trưa, ánh sáng trong phòng từng tấc từng tấc nghiêng đi.Bàn tay đâm kim của Tô An để bên ngoài chăn, tay rất trắng, khớp xương mảnh nhỏ lại dài, gân xanh nhỏ bé nhàn nhạt trên mu bàn tay, lòng bàn tay mềm mại, móng tay sạch sẽ, chỉ sơn một lớp sơn bảo vệ móng thật mỏng.Tô Diễn nắm chặt bàn tay lạnh biết của Tô An, ngồi bên giường.Người nhỏ đang ngủ, người lớn cũng đang ngủ.
Tô An lúc ngủ mất đi cảm giác vừa nhìn thấy anh là luôn luôn phòng bị, yên lặng, khí chất nhu hòa.
Môi nhợt nhạt rõ ràng, lông mi đen như mực vừa dài vừa cong, cái mũi nho nhỏ, giống như khi còn bé, thật sự ngoan ngoãn đến tận trong tim, vừa ngọt ngào vừa nghe lời.Miếng ngọc trơn nhẵn ở bên ngoài áo, treo lủng lẳng ở cổ, làm nổi bật lên da thịt nhẵn nhụi.Bàn tay lạnh buốt ở trong lòng bàn tay Tô Diễn từng chút từng chút trở nên ấm áp.
Tô Diễn lại nắm chặt lại, bàn tay trong lòng bàn tay dường như chỉ còn khớp xương, gầy đến mức làm cho người ta đau lòng.Trước kia dường như không gầy như vậy, chỗ eo còn có thịt, nắm tay cũng thấy có thịt mềm mềm.Nước thuốc trong chai thuốc chảy xong, Tô Diễn cẩn thận xé mở băng dính y tế dán trên mu bàn tay Tô An, động tác dịu dàng, đợi sau khi xé xong một nửa băng dính y tế mới nhấn phần băng dính y tế còn dính lại trên mu bàn tay rút kim tiêm ra.Cồn sát trùng mà Hứa Sâm để lại ở bên tay, Tô Diễn dùng cái nhíp kẹp một cái, nhấn trên lỗ kim.
Tô An còn đang ngủ, Tô Diễn nhìn nhan sắc lúc ngủ của Tô An, đáy lòng sinh ra một cỗ cảm xúc thỏa mãn.Tô An ngủ một giấc đến hơn hai giờ chiều, lúc tỉnh lại ánh nắng trong phòng mang theo màu sắc mờ nhạt, chiếu đến trên người vô cùng thoải mái.
Kim trên mu bàn tay không biết được lấy ra từ lúc nào, không để lại một chút dấu vết băng dính do băng keo y tế và vết máu do kim tiêm để lại, mu bàn tay ấm áp.Mò lấy điện thoại dưới gối đầu, Tô An nhìn thoáng qua thời gian, trầm mặc.
Vén chăn lên, ngón chân Tô An móc lấy dép lê dưới đất, ra khỏi phòng ngủ bắt đầu tìm kiếm Tô Bảo.Cô vậy mà ngủ lâu như vậy, đã qua giờ cơm, cũng không biết Tô Bảo ăn chưa, từ sau khi Tô Diễn trở về, cô càng ngày càng không có tâm tình.Hoàn toàn không phải là một người mẹ đủ tư cách.“Tô Bảo?” Tô An đến trước phòng ngủ của Tô Bảo, chăn mền trong phòng ngủ xếp chỉnh tề.“Tô Bảo?”“An An!” Trong phòng khách truyền đến giọng nói non nớt của Tô Bảo.Tâm tình căng thẳng của Tô An dịu đi một chút, xõa tóc dài đi đến phòng khách.Trong phòng khách mở điều hòa và máy tăng độ ẩm, màn cửa được kéo ra, dưới một vùng ánh nắng nhu hòa, Tô Bảo dựa vào bên chân Tô Diễn đang tháo gỡ ô tô đồ chơi.Tô Diễn cởi áo khoác âu phục và áo gi lê bên trong, chỉ mặc áo sơ mi, cà vạt không có sự ràng buộc của áo gi lê, tùy tiện rủ xuống, có một chút cảm giác không bị trói buộc.Một tay anh chống cằm, tùy ý ngồi xếp bằng trên thảm, giữa hai chân bày một quyển sách tranh của Tô Bảo, còn là kiểu có pinyin, xương cổ tay gầy khỏe tinh