Hàng lông mi dài mảnh của Tô An khẽ run rẩy, bàn tay đang bị Tô Diễn nắm lấy vô thức siết chặt một cái rồi nhanh chóng buông ra.Cô tên là Tô An, Tô An không nổi tiếng mà chỉ là một nhà thiết kế nội thất không chút tiếng tăm trong giới, không liên quan gì đến những bức hoạ giá trên trời, giống như nhiều nhà thiết kế bình thường khác, tiếp nhận các đơn đặt hàng, dựa trên nhu cầu của khách hàng để vẽ thiết kế, cuối cùng là gửi bản thảo.Nếu không có tin tức kia, có lẽ cô đã quên mất bản thân mình từng là An.“Có chuyện gì vậy?’’ Tô Diễn tinh ý nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của Tô An.Tô An lắc đầu nói: “Không sao, chỉ là chuyện công tác thôi, ông chủ bảo em lát nữa đến công ty một chuyến.’’Trong lúc nói chuyện, ngón tay đang siết chặt điện thoại di động của Tô An khẽ run rẩy, động tác rất nhỏ nhưng cũng không thể qua được mắt Tô Diễn.Tô Diễn chống hai tay bên người Tô An, nhất thời không động đậy, trong mắt tụ hội gió nổi mây phun một màu đen u ám.Tô An: “…..”Người chồng người yêu không đủ này, anh có thể cút xuống từ trên người em được không? Anh không biết vào sáng sớm làm ra tư thế này rất dễ bị hiểu lầm sao?Vứt di động sang một bên, một tay Tô An vòng qua cổ Tô Diễn đè xuống dưới, một tay khác lướt qua cơ bắp rắn chắc nơi lồng ngực anh, hỏi: “Lén lút rèn luyện à?’’Trong lúc nói chuyện, đầu ngón tay cô đặt trên eo anh khẽ xoa nhẹ một chút khiến cánh tay Tô Diễn suýt nữa đã không thể chống đỡ được, anh híp mắt nhìn Tô An.
Tô An thực hiện được quỷ kế, lập tức chui ra từ dưới cánh tay anh, đi vào nhà tắm.Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy tí tách tí tách.Tô Diễn lật người ngã nằm trên giường, cầm điện thoại di động của mình nhìn đồng hồ, bấm số của trợ lý.Nghĩ đến Nhuế Như Thị thích ăn canh bánh bao nóng vào buổi sáng, Tô An nấu một nồi cháo đậu đỏ dưỡng nhan xong lại gọi thêm bốn phần canh bánh bao nữa.
Bánh bao nhanh chóng được đưa đến, Tô An cầm một cái cặp lồng nhỏ, số còn lại đặt trên bàn cơm.Tô Diễn vừa mới tắm rửa xong, nửa người trên vẫn trần truồng như cũ, những đường cong cơ bắp rõ ràng như không hề khoa trương, mái tóc đen trên trán ướt đẫm nước, lúc này có vẻ hơi biếng nhác.Cắn một miếng bánh bao thơm ngọt đậm đà, Tô An nhìn Tô Diễn liếm liếm khoé môi.Tô Diễn liếc mắt nhìn cô một cái, đưa tay cài nút áo sơ mi.“Đi ngay bây giờ sao?’’“Vâng.’’ Tô An ăn xong một miếng bánh bao cuối cùng, nói: “Có lẽ hôm nay Tô Bảo sẽ không dậy sớm đâu, tối qua còn ngủ muộn.
Đợi lát nữa mẹ thức dậy, nếu canh bánh bao nguội rồi thì có thể gọi thêm mấy cái nữa.’’“Đúng rồi, còn tiểu tuỳ tùng* của con, tạm thời chỉ cần cho nó ăn thức ăn cho chó là tốt rồi.(*Người hầu)Trước khi đi Tô An có nhắc đến con trai và mẹ của anh, ngay cả con chó cũng nhắc đến, nhưng lại không hề đả động đến người bị cô xem là gối đầu suốt cả một đêm là anh, nghe tiếng đóng cửa, Tô Diễn tựa lưng vào bàn ăn, không vui mím chặt môi.Thức dậy quá sớm, còn chưa đến giờ cao điểm của ca làm việc buổi sáng, trên đường đi gần như không gặp tắc đường, Tô An đi thẳng đến Thượng Phẩm.Vào thu, bầu trời buổi sáng sương mù mênh mông, xa xa tựa như màu mực nhạt, ánh nắng ban mai phủ lên đám mây dày từng chút từng chút một, giống như làn nước trong veo trong bức tranh thuỷ mặc, làm nhoè đi vết mực nhạt ở phía xa xa.Cố Thừa Càn ngồi trước màn hình máy tính trong văn phòng làm việc xem các bài post trên các diễn đàn nghệ thuật nước ngoài, tách cà phê trên tay dần dần trở nên nguội lạnh.
Chuyện của Tô An bị vạch trần, bây giờ đã truyền ra nước ngoài, ngay cả diễn đàn trường học của bọn họ cũng đang sôi sục…Nữ vương An đã từng mai danh ẩn tích bây giờ đã kết hôn và cam tâm tình nguyện trở thành một nhà thiết kế nhỏ vô danh tiểu tốt.Chuyện này nói ra ai tin chứ?Nhưng Tô An thực sự đã làm như thế, tuỳ tiện vẽ một bức tranh cũng đủ để cô sống đủ ăn đủ uống lại không làm, mà lại trở thành một nhà thiết kế nội thất nhỏ bé ngày ngày cãi nhau với khách hàng.Đây không phải là bị bệnh thần kinh sao?An là Tô An, Tô An là An.Lúc biết chuyện, anh cũng cảm thấy Tô An đúng là điên rồi.Tô An nổi lên trong giới hội hoạ truyền thống Trung Quốc khi chỉ mới mười mấy tuổi, những nét bút vẽ tranh phong cảnh thuỷ mặc tuy còn khá non nớt nhưng lại cực kỳ nắm chắc về những đường nét.
Hơn nữa vì tuổi cô còn nhỏ nên được các bậc thầy tiền bối đặt nhiều kỳ vọng, một người vốn dĩ sẽ có tương lai đầy hứa hẹn trong làng tranh phong cảnh, nhưng sau đó lại không có bất cứ tác phẩm nào xuất hiện nữa, những bức tranh thuỷ mặc đầu tiên của cô đều được ký tên là Tô An.
Còn thế hệ xuất sắc nhất trong ngành hội hoạ Trung Quốc hiện hay chính là Tiếu Nhiễm- Hoạ sĩ có sở trường về lối vẽ tỉ mỉ, nhắc đến Tô An, ngoại trừ thổn thức thì cũng chỉ có thổn thức mà thôi.Tác phẩm thực sự khiến cho An được mệnh danh là “Nữ Vương” chính là bức tranh “Hoa cẩm tú cầu héo rũ” được cô vẽ trong lúc còn đi học.
Đó là một bức tranh sơn dầu với tông màu tối, sử dụng một lượng lớn màu đen và xám, cây cẩm tú cầu héo rũ kia không chỉ héo rũ cành mà đến cả bộ rễ cũng bắt đầu thối rữa, khả năng đánh vào thị giác vô cùng mãnh liệt.
Cũng chính bức tranh kia đã trực tiếp giúp cô giành được các giải thưởng lớn hàng năm, sau đó trong một lần tham dự bữa tiệc tối, cô được đông đảo nghệ sĩ trong giới nghệ thuật hâm mộ cuồng nhiệt bởi dung mạo quá mức lộng lẫy xinh đẹp và khí chất vô cùng đặc biệt, danh hiệu nữ vương cũng từ đó mà ra.Sau đó nữ vương mai danh ẩn tích, không có bất cứ tác phẩm nào xuất hiện trong giới nữa.Chỉ còn một đám người cuồng nhiệt vẫn ở đó.Cố Thừa Càn đưa tác cà phê trong tay lên miệng khẽ nhấp một ngụm, hương vị cà phê đã nguội lạnh thực sự không ngon chút nào, cực kỳ đắng.
Đọc những bình luận khó nghe trên diễn đàn nghệ thuật, Cố Thừa Càn không khỏi cảm thấy hơi đau đầu.Nhấp chuột vào bức ảnh chụp của Tô An được đăng trên diễn đàn, Cố Thừa Càn bật cười một tiếng, bây giờ Tô An là một người sống tạm bợ không có chí tiến thủ, mặc dù hơi mơ hồ nhưng tốt xấu gì cũng có biểu cảm sinh động, thỉnh thoảng còn giận dỗi người khác.Còn An- Người được một đám người mất trí ca tụng là nữ hoàng lại suốt ngày bày ra vẻ mặt chán đời, dáng vẻ lạnh lùng u ám tựa như ai nợ cô ấy mấy ngàn vạn vậy.“Cốc, cốc, cốc.’’ Tô An nửa dựa vào cánh cửa văn phòng của Cố Thừa Càn, đưa tay gõ cửa.“Vào.’’ Cố Thừa Càn chỉ nói một chữ, giống như chỉ cần nói thêm một chữ nữa thì sẽ lấy mạng anh không bằng.Tô An đẩy cửa ra, giày cao gót dẫm lên sàn nhà đi vào, khi còn cách Cố Thừa Càn không xa thì dừng lại nói: “Ông chủ, hôm nay anh đi làm sớm nhỉ, có một người lãnh đạo mẫu mực vừa trẻ tuổi lại vừa có năng lực như ông chủ ngài đây, sau này Thượng Phẩm chắc chắn sẽ không ngừng phát triển, thịnh vượng phát đạt.’’Cố Thừa Càn đảo mắt liếc nhìn cô một cái, ý bảo Tô An câm miệng lại.“Ông chủ à, vị kia nhà tôi mới sáng sớm hứng thú đang dào dạt thì lại bị một cuộc điện thoại của anh phá hỏng.’’“Ngài xem, phải làm sao bây giờ?’’ Tô An một tay chống eo.“….” Nếu không phải có chuyện còn chưa giải quyết xong, suýt nữa Cố Thừa Càn đã yêu cầu Tô An cút đi.“Tự mình lại đây xem đi.’’ Cố Thừa Càn xoay laptop lại, hất cằm với Tô An.Tô An đặt tay lên con chuột bên cạnh, tuỳ ý trượt vài cái, sau đó lập tức tắt giao diện.“Những thứ này thật vô nghĩ.’’ Tô An lắc đầu nói: “Không phải anh vẫn luôn muốn biết tại sao tôi không vẽ tranh sao?’’Cố Thừa Càn gật gật đầu, anh thực sự vẫn luôn muốn biết tại sao Tô An lại ngưng cầm bút vẽ.Tô An nhất thời không mở miệng nói chuyện.Ánh nắng mặt trời xuyên qua khẽ hở giữa các song cửa chớp chiếu rọi một thứ ánh sáng ấm áp lên chậu cây xương rồng đặt trên bàn làm việc.
Một nửa người Tô An đắm chìm trong ánh mặt trời, một nửa khuất trong bóng tối.Ánh sáng và bóng tối từng chút từng chút dịch chuyển lên cao, thẳng cho đến khi cả người Tô An đều bao phủ trong ánh mặt trời.“Anh không cảm thấy những bức ảnh trước kia của tôi rất đáng ghét sao?’’ Câu hỏi của Tô An quá thẳng thắn khiến Cố Thừa Càn đang nghĩ đến vô số lý do cũng bị mắc kẹt trong đó.“Nói thật lòng đi, ông chủ.’’ Tô An cười một tiếng, nói: “Nếu anh không nói thật thì hiệu suất công việc của quý sau sẽ bị giảm sút.’’Cố Thừa Càn gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, nói ba chữ: “Rất đáng ghét.’’Dáng vẻ chán đời của cô thực sự khiến người khác cảm thấy chán ghét.Trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có ánh sáng không ngừng chuyển động.Giống như cuộc đời con người, sớm nở tối tàn, từ chuông sớm đến trông chiều, chẳng bằng một đám phù du cô độc trong hoàng