Tô Bảo ôm cổ Tô Diễn, vui vẻ cọ qua cọ lại cổ Tô Diễn, cơ thể tròn vo nhích tới nhích lui.
Tô An quay lại nhìn, Tô Diễn đang chờ Tô An mở cửa.“Em mua.” Tô An nhìn Tô Diễn nói, lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng mà em không có chìa khóa, không mở được cửa.”Tô Diễn: “…”Gật đầu, giọng nói của Tô Diễn không kinh ngạc chút nào, hỏi: “Có muốn tìm nhà nghỉ không?”Tô An dựa vào xe, nghiêng đầu quan sát Tô Diễn trong chốc lát, cong môi, đùa với Tô Diễn: “Em không có chìa khóa nhưng người khác có chìa khóa.”Nói xong, Tô An dẫn Tô Diễn đi vào một cửa tiệm Từ Hòa bên cạnh sân nhỏ.Trước khi bước vào, tầm mắt Tô Diễn liếc qua câu đối trước cửa tiệm Từ Hòa, đáy bằng ván gỗ rắn chắc được quét qua một lớp sơn đen, nét chữ màu vàng như rồng bay phượng múa “Chỉ mong thế gian người vô bệnh, ngại gì giá thượng dược sinh trần.”(*) Chỉ mong người trong thiên hạ không bị bệnh, cần gì thuốc trên giá ở đời.Hóa ra là một tiệm thuốc bắc.Tô Diễn sáng tỏ, bế Tô Bảo tiến vào sau Tô An.
Đã gần chạng vạng, trong tiệm thuốc bắc thật yên tĩnh, nếu không phải có mùi thuốc bắc gay mũi bay tới từ phía sân sau, Tô Diễn còn tưởng rằng nơi này không có ai.Phía sau quầy thuốc bắc là một cái tủ cao đến trần nhà được chia thành nhiều ô vuông nhỏ, mỗi một ô vuông nhỏ đều dán nhãn tên các loại thuốc ở bên trong, phía trên phơi thảo dược.“Ông Hà?” Tô An thử gọi một tiếng, giọng nói xuyên qua giá đỡ truyền tới phía sau.“Tới đây! Ông chủ không có ở đây, có chuyện gì thì tìm tôi.” Một bà lão vén rèm đi ra, nhìn thấy Tô An đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó đưa tay xoa lên chiếc tạp dề được đeo ở phía trước, vỗ hai tay một cái, nói: “Ai da, là An An, chỉ có một mình cháu sao? Tô Bảo đâu?”Tô Bảo bị nhắc tới a một tiếng.
Chú heo nhỏ trong lòng Tô Diễn bắt đầu lên tiếng.“Đã lớn như vậy rồi.
Để bà nhìn xem nào!” Bà lão đi đến nhìn nhìn, tầm mắt rơi xuống người đang ôm Tô Bảo, hỏi: “Đây là ông chủ của cháu?”Tầm mắt Tô Diễn khẽ lướt qua Tô An, môi khẽ cong xuống, chào hỏi với bà, ôm chặt Tô Cư Cư đang rầm rì trong lồng ngực.“Bà Hà.” Tô An do dự mở miệng, nói: ‘Đây là ba của Tô Bảo.’Lúc trước khi cô tới đây không biết mình đã mang thai, ở một mình bên cạnh, tâm trạng không tốt, lại kén ăn, sau đó được bà Hà khám ra là đang mang thai, bà Hà thấy tuổi cô còn nhỏ chỉ nghĩ tên đàn ông làm cô có thai không phải người tốt đẹp gì.Quả nhiên, Tô An nói xong, ánh mắt bà Hà nhìn về phía Tô Diễn lập tức thay đổi, hỏi: “Vừa ráp xong?”“…” Tô An gật đầu một cái, nói: “Vừa ráp xong.”“Cháu chờ chút, bà đi tìm chìa khóa cho.” Bà Hà nói xong trừng mắt nhìn Tô Diễn, ánh mắt quả thực không được coi là thân thiện.Bà Hà đi lấy chìa khóa, Tô An cọ bên người Tô Diễn, Tô Diễn nhắm mắt lại, chốc lát sau mới hỏi: “Em rất thân thiết với ông chủ của em?”Thân đến mức đã đưa tới nơi con anh được sinh ra?Thân đến mức ba của con anh còn có vừa được ráp với chưa được ráp?“Cũng tốt, khá thân thiết.”“Khá thân thiết là thân thiết bao nhiêu?” Tô Diễn liếc mắt hỏi Tô An.Tô An: “…….”Tô Diễn ghen sao?“Anh ghen?”“Không có.” Tô Diễn phủ nhận.“Anh ghen.” Tô An đổi giọng khẳng định.Tô Diễn liếc mắt nhìn Tô An một cái, không nói tiếp, lát sau mới nói: “Anh là ba Tô Bảo mới được ráp xong, có chứng minh xuất xưởng.”Tô An trực tiếp bật cười.Tô Bảo hồn nhiên không để ý đến bầu không khí, ngón tay út nghịch ngợm ghim cài trên cổ áo Tô Diễn, chơi cực kỳ vui vẻ.Bà Hà cầm chìa khóa đi ra, đưa cho Tô An nói: “Cháu đi mở cửa trước, bà đi ra phía sau đảo thuốc, lát nữa sẽ qua tìm cháu.”“Vâng vâng.”Tô An nhận chìa khóa, mang theo Tô Diễn và Tô Bảo đi mở cửa.Trên chìa khóa đã có lớp gỉ, nhìn qua giống như đã được mấy năm, ở khóa trên cánh cửa cũng không được bền chắc.
Chìa khóa cắm vào ổ, xoay một vòng, khóa mở ra.“Két” một tiếng, cửa bị đẩy ra.Trong sân nhỏ có một cái hang.Dựa vào cảm giác, Tô Diễn liếc mắt một cái liền nhìn ra cái sân nhỏ này là do Tô An tự tay thiết kế, mỗi một chi tiết đều vừa phải, khác với chiết trung, không hoàn toàn là Lâm Viên sông Hoài cổ điển.Lâm Viên sông Hoài rộng mênh mông, trong sự rộng rãi chú trọng sự tinh tế nhỏ nhặt, mà căn nhà nhỏ này hoàn toàn cho thấy sự nhỏ nhắn, đẹp đẽ, dung hợp thế mạnh của hàng trăm gia đình.Hành lang bằng gỗ tối màu, cuối hành lang có cửa sổ được chạm trổ tuyệt đẹp, không giống với Lâm Viên thông thường, bên ngoài sân nhỏ là cửa sổ gỗ kiểu Trung Quốc, cửa đẩy giống như của Nhật Bản, hai mặt được chạm trổ hoa văn, ở giữa có khảm cả một tấm thủy tinh, có thể được sử dụng như cửa sổ, cũng có thể dùng như cửa ra vào.Sân không lớn, bên trái có một cái giếng nhỏ, trước cửa sổ còn một cái ao nhỏ.
Ở giữa có một con đường nhỏ được lát bằng đá xanh đã bị nước mưa rửa sạch, dây leo không rõ tên quấn quanh hàng rào hai bên, những cành cây uốn lượn chằng chịt, bên tường trồng lựu và hoa cẩm tú cầu.Quy mô hoàn toàn không thể so sánh với Hạc Viên mà anh mua,nhưng thiết kế lại không thua kém bất kỳ Lâm Viên lớn nào.Sự khéo léo ẩn trong lòng.“Khụ khụ.” Tô An đẩy cửa ra, từng đợt bụi bặm rơi xuống, làm cho cổ họng người ta cảm thấy ngứa ngáy.“Tô Bảo đừng qua đây.” Tô An lấy cổ tay áo che mũi, chuẩn bị mở cửa bên trong cùng.Tô Diễn nhìn đám bụi vẫn còn đang rơi xuống, kéo Tô An trở về, đưa Tô Bảo đến tay cô, lấy chìa khóa nói: “Anh đi mở cửa, em bế Tô Bảo đi.”Một chùm chìa khóa lớn trông không khác nhau là mấy, Tô Diễn nhìn ổ khóa rồi lại nhìn chùm chìa khóa trong tay: “…..”“Cái nào?”“Hử? Mặt trên không dán giấy nhỏ sao? Anh nhìn xem.” Tô An đứng ở bên ngoài hành lang, nghiêng người nói: “Có lẽ do đã lâu rồi, tờ giấy bị rớt, anh thử từng cái một xem?”Tô Diễn thử từng chìa khóa một.
Nhà cũ nên dễ tích bụi, nhất là cái cửa này, chỉ cần di chuyển một chút là một đám bụi được giấu trong góc lâu năm lất phất rơi xuống như tuyết rơi vậy.Tô Diễn ho khan một tiếng, tây trang trên người vốn sạch sẽ đã dính một lớp bụi.Khóa cửa mở ra, anh đẩy cửa, Tô Diễn nghiêng người liếc nhìn Tô An từ đầu đến cuối vẫn luôn cười.Trong nhà đã lâu không thông gió bốc mùi hôi, trên đồ đạc đều phủ một lớp bụi thật dày, các góc nhà chằng chịt mạng nhện dày đặc.Tô Diễn nhìn lướt qua, cách bố trí ba phòng của thế kỷ trước lấy được ánh sáng rất tốt, hướng đông tây, phong thủy cũng ổn, ánh mắt của Tô An ở phương diện này luôn luôn