Đêm ba mươi, tuyết cũng ngừng.Bên ngoài đình viện tuyết tích một tầng dày, người tuyết mấy hôm trước Tô Bảo đắp đã bị vùi một nửa vào tầng tuyết.
Bên hiên có thanh băng dài mười mấy cm.Đèn lồng màu đỏ ngoài cửa bị tuyết chiếu sáng, xoay vòng vòng, tạo ra những áng sáng màu đỏ, lả lướt yêu kiều.Nồi nóng trong phòng bếp sôi ùng ục, bong bóng vỡ ra, sủi cảo cũng sôi trào theo nước.Tô An cầm muôi múc chút canh, nếm thử."Mặn không?" Nhuế Như Thị hỏi."Vừa vặn." Tô An chưa kịp thả cái muôi xuống, đã bị Tô Bảo chạy đến ôm chân.
Đêm nay ăn cơm tối muộn hơn mọi ngày, chắc là Tô Bảo đói bụng."Ngoan, sắp ăn cơm rồi." Tô An cúi đầu, một tay trống trêu chọc Tô Bảo: "Con đói bụng sao? Bảo Bảo."Tô Bảo ngẩng đầu, cằm cọ qua khuỷu chân Tô An, âm thanh trẻ con có chút nhỏ, nói: "Đói bụng."Nhuế Như Thị tắt lửa, vớt sủi cảo ra.Trong đêm đông, bên ngoài gió lạnh từng cơn, trong nhà mở điều hòa không khí, rất ấm áp.
Chiếc đèn đan bằng mây tre trên đỉnh đầu phát ra những ánh sáng dìu dịu, TV màn hình cong cách đó không xa đang mở Xuân Vãn.Đây là truyền thống Tô gia.
Đêm 30 cho dù bình thường bận bịu như thế nào, người một nhà đều phải tụ tập lại đón giao thừa, ăn sủi cảo, bánh trôi.Tô An cắn một miếng sủi cảo nhỏ, nghe ông cụ Tô nói lời chúc mừng.
Nước nóng bốc lên một tầng sương mù, làm ướt hốc mắt của cô.Tô An cúi thấp đầu, nhỏ giọng khịt mũi.Lâu rồi không thấy cảnh tượng náo nhiệt và ấm áp, người một nhà quây quần ngồi cùng một chỗ ăn một bữa tối tất niên đơn giản, bảo vệ những tháng ngày dài đằng đẵng sau này.Thời gian rời khỏi Tô Diễn không dài không ngắn, cô dẫn theo Tô Bảo sống ở N thị, ngày lễ cũng không khác những ngày bình thường, cho Tô Bảo ăn xong, lại chơi cùng cậu bé, sau đó dỗ cậu bé ngủ.Đêm dài đằng đẵng, từ đầu đến cuối cũng chỉ có mình cô.Cô tịch là của cô, lạnh lẽo của là của cô.Khi Tô Bảo một tuổi ốm sốt, đêm tân niên đó cô cả đêm không ngủ trông chừng trong bệnh viện, chỉ sợ nhắm mắt là đã mất Tô Bảo, sau đó chỉ còn lại mình cô.Nhà văn quá cố Tân Ny đã viết trong "Tham Thực Xà": Ta không có cách nào kiềm chế, sự yếu đuối, chờ mong, phần tình cảm thiếu hụt lúc còn nhỏ, một khi có người nguyện ý bù đắp, ta liền không có cách nào khống chết mà tiếp nhận nó.Càng là nhà họa sĩ thiên phú, tình cảm càng phong phú, càng mẫn cảm.
Cô đã từng có rất nhiều truyện hậu tri hậu giác, đó là do chưa từng có được, mà bây giờ, Tô Diễn làm cho cô cảm nhận được tình thân đã bị thiếu hụt.Tất cả những tình cảm đã mất đi, cho dù là tình thân hay tình yêu, đều nhận được bù đắp.Quãng đời còn lại quá dài, hồng trần cuồn cuộn, luôn có một người khi bạn ngược gió sẽ dẫn bạn đi chống lại toàn thế giới.Sợ Nhuế Như Thị nhìn thấy, Tô An lặng lẽ cho thêm một thìa tương ớt, tìm cớ cho chính mình.
Nước canh vốn là màu trắng đã có thêm một lớp dầu ớt, trên lớp váng dầu có những miếng ớt khô.Tô Bảo cắn môi, nhìn sủi cảo trong chén nhỏ của mình, lại nhìn sủi cảo trong bát của Tô An, cảm thấy sủi cảo trong bát Tô An ăn ngon.Tô Bảo cầm thìa đâm vào sủi cảo vỏ mỏng, cố gắng đưa thìa vào miệng mình.
Cậu bé mới học được tự mình ăn cơm, Tô Diễn liền dạy cậu bé mấy lần, Tô Bảo mới miễn cưỡng dùng được đũa và thìa.Tô Bảo quá nhỏ, vóc dáng lại thấp, ngồi trên ghế không đủ tới mặt bàn, Nhuế Như Thị bỏ thêm một tầng đệm nhung dày trên ghế cho cậu bé."A..." Miệng Tô Bảo mở thành hình chữ O, cánh tay nhỏ bé giơ cao, tay nắm thìa không quá ổn, nửa miếng sủi cảo còn lại trên thìa, nước sốt trong thìa không ngừng rơi xuống bát, cánh tay nhỏ run run.Tô Diễn lấy tờ giấy, cầm ở trong tay chuẩn bị lau nước ấm tràn ra của Tô Bảo."A..." Cái thìa lệch ra một chút, miệng của Tô Bảo nương theo dựa vào chuôi thìa ở phía trước, không ăn được sủi cảo.Nhuế Như Thị nhìn Tô Bảo, cố vũ: "Tô Bảo nhà chúng ta, thử một lần nữa nha."Tô Bảo nhấp môi dưới, liếm liếm môi trên dính nước sốt, đưa thìa về phía sau, bộp một cái."Bộp."Hơn nửa miếng sủi cao rơi trên bàn.Tô Bảo tốn công vô ích.Tô Diễn: "...."Con trai anh nóng lòng, miệng còn chưa đưa đến bên thìa đã cắn một cái, nhanh chóng ngậm miệng lại, chu môi lên, vừa hay đẩy sủi cảo xuống.Tô Bảo nhìn Tô Diễn như cầu cứu, giơ cái thìa, muốn đưa cho Tô Diễn.
Khi Tô Diễn không bận, đều là anh đút cho cậu bé ăn, Tô Bảo đã quen ba mình đút cơm.Tô Diễn nhận cái thìa, dùng thìa cắt miếng sủi cảo làm hai, bắt đầu đút cho cậu bé ăn.
Mà Tô An còn đang vùi đầu thêm tương ớt.
Nước canh màu vàng nhạt trong bát cô đã đổi màu hoàn toàn.Tô An giơ tay, một thìa tương ớt còn chưa thêm vào đã bị Tô Diễn ngăn lại."Cái gì?" Đuôi mắt Tô An hơi đỏ, âm thanh còn mang theo giọng mũi."Thân thể không thoải mái, đừng ăn cay quá." Tô Diễn nói rất nghiêm túc, nói xong liền đổi bát sủi cảo của mình cho Tô An.Nhuế Như Thị nhìn thế cũng không nói gì, chỉ ồ lên một tiếng trêu ghẹo.Tô Diễn đẩy bát sủi cảo đỏ ửng sang một bên.Tô Bảo thừa dịp ba mình quay đầu đi, bàn tay nhỏ duỗi ra trộn một cái, nắm được một ít nhân thịt đưa vào miệng."Tô Bảo?" Ánh mắt Tô An liếc nhìn qua Tô Bảo, đột nhiên cả kinh, trong chớp mắt Tô Bảo đã đút miếng sủi cảo bị cô tách làm đôi nuốt xuống, trong tay đều là tương ớt.Tầm mắt tất cả mọi người đều tập trung trên người Tô Bảo.Tô Bảo không ăn được, trong hốc mắt ướt sũng, hé miệng nhổ miếng sủi cảo ra, dính đầy nước miếng.
Xoay người, méo miệng đầy nước miếng, đưa bàn tay dính bẩn về phía Tô Diễn.Chuyện như vậy trải qua nhiều rồi, Tô Diễn xử lý vô cùng thuận lợi, xách Tô Bảo về phía nhà tắm.Trên TV màn hình cong đang phát tiết mục hài, tiếng cười không ngừng.
Bữa tiệc đêm giao thừa gần kết thúc."Ai ăn được sủi cảo gói đậu phộng?" Tô Hoàn hỏi.Có lì xì nha." Nhuế Như Thị cười híp mắt nói.Tô An lắc đầu.
Sủi cảo là Nhuế Như Thị gói, cô phụ trách luộc, khi luộc cũng không thấy sủi cảo đặc biệt."Con trai thì sao?"Tô Diễn đang cho Tô Bảo ăn sủi cảo: "Không."Ánh mắt cả nhà đều tập trung trên người ông cụ Tô.Ông cụ Tô cầm bát, quét một vòng: "Nhìn ta làm gì? Ta đã già rồi, cần tiền lì xì làm gì? Không ăn được, được thì ta cũng gắp cho Tô Bảo rồi."Nói xong, ánh mắt đang tập trung trên người ông cụ Tô lại tập trung trên người Tô Bảo.
Tô Bảo cầm tay Tô Diễn, phồng quai hàm, tướng ăn lịch sự, khi nhai kỹ miệng mím lại nghiêm túc, như chú chuột, tốc độ ăn sủi cảo cực nhanh."Tô Bảo?" Tô An đưa tay gãi cằm của cậu bé, hỏi: "Con ăn được sủi cảo động phộng sao?"Tô Bảo còn đang nghiêm túc nhai, nhìn mẹ đại mỹ nhân mình, một mặt mờ mịt."Sủi cảo đậu phộng gì ạ?" Tô Bảo nuốt miếng sủi cảo trong miệng, dừng lại, bổ sung nói: "Con?"Tô An: "....."Nhuế Như Thị: ....."Ông cụ Tô cười ha ha, tâm tình vô cùng tốt.Tô Diễn không cảm thấy kinh ngạc, đặt bát và thìa xuống, đứng dậy đi vào khay đặt trái cây trong phòng khách lấy một miếng đậu phộng rang, lột vỏ."Há mồm.""A-----" Tô Bảo há miệng, bẹp một cái mút đầu ngón tay Tô Diễn, cắn hạt lạc trong tay anh."Ăn ngon không?"Tô Bảo gật đầu."Vừa nãy sủi cảo có mùi vị này có không?" Tô Diễn tựa vào ghế tựa hỏi."Có nha." Tô Bảo cắn hạt lạc thứ hai Tô Diễn bóc cho mình: "Bên trong thịt.""Ta gói hạt lạc trong nhân thịt, vậy hẳn là Tô Bảo đã ăn được rồi." Nhuế Như Thị cười nói, như ảo thuật rút một bao lì xì đỏ