“Á?” Tô Bảo nắm lấy hàng rào của xe đẩy, ý đồ dẫm cái chân ngắn lên cạnh bên để dùng lực đứng lên.Tô Diễn thấy thế liền trực tiếp ôm chầm con trai ngốc lên, một tay khác thì đẩy xe hàng, tay áo sơ mi của anh vì động tác này mà hơi bị kéo về sau, lộ ra chiếc đồng hồ có giá trị xa xỉ ở cổ tay.Người đàn ông này rất tuấn tú, khí chất thượng thừa, đứa nhỏ trong ngực thì đáng yêu tới làm người khác chảy cả máu mũi, hai mắt to long lanh long lanh, giống một bé nai con ngơ ngác.
Người phụ nữ đứng bên thì xinh đẹp động lòng người, chân dài eo nhỏ, phong tư yểu điệu(*), trong giây lát liền hấp dẫn ánh mắt của toàn bộ nhân viên hướng dẫn ở khu bán đồ mẹ và bé.(*)Phong tư yểu điệu: Dáng dấp dịu dàng, xinh đẹp.Một nhân viên hướng dẫn đứng ở cửa, hai tay gập lại để sát eo, hơi hơi cong lưng rồi mỉm cười nói: “Hoan nghênh đã đến, chào anh, chào chị, xin hỏi hai người cần mua gì ạ?”“A------” bé Tô Bảo tựa đầu lên vai Tô Diễn, đôi mắt to bị mấy đồ linh tinh xanh xanh, hồng hồng thu hút, tay nhỏ đưa lên, chỉ vào bình sữa mà nói: “Chữa chữa!”Lúc cậu bé còn nhỏ đã dùng thứ này để uống sữa này, cậu rất thích núm vú cao su, cắn cắn nhai nhai rất mềm.
Nhưng so với núm cao su thì cậu thích nằm trong lòng mama mỹ nhân uống chữa chữa hơn.Tô An nhìn theo ánh mắt của Tô Bảo rồi cười một chút: “Khi còn nhỏ Tô Bảo còn ọc sữa cơ.”“Ọc sữa?”Lại là một từ mới.Tô Diễn nhăn mày lại, mấy chuyện này anh đều dốt đặc cán mai, có quá nhiều kiến thức cần phải bù lại.“Ừ” Tô An gật đầu, duỗi tay chọc chọc cái má đầy thịt núc ních của Tô Bảo: “Con trai anh lúc mới mấy tháng xấu tính muốn chết”Tô An vừa nói tiếp vừa khua tay diễn tả: “Lúc mới lớn vậy thôi, tính tình đã không hiền lành gì rồi, cho nó uống sữa mà anh không chủ động dừng thì nó sẽ tiếp tục uống tiếp nữa, uống tới ọc ra, ọc ra xong lại muốn ngậm uống tiếp.”Nhớ tới lúc Tô Bảo mới mấy tháng, Tô An cũng thật bất đắc dĩ.Em bé mấy tháng tuổi là khó nuôi nhất, cái gì cũng không hiểu, lúc ngoan thì sẽ không khóc không phá, yên tĩnh, lẳng lặng ngủ.
Thời gian Tô Bảo ngủ tương đối nhiều nhưng thói quen uống sữa của con trai thật sự rất không tốt.Nhân viên cửa hàng đi theo phía sau Tô An cười nói: “Em bé mấy tháng tuổi vẫn uống sữa mẹ, lúc đó cho bú thì thật sự không dễ kiểm soát lượng sữa mà bé uống.”“Sữa mẹ?” Tầm mắt của Tô Diễn rơi xuống chỗ nào đó trên người Tô An, sau đó anh gật gật đầu, rất nhanh chuyển ánh mắt đi, yết hầu hơi ngứa.
Trong đầu anh hiện lên hình ảnh nào đó không phù hợp, mà hình ảnh kia quá mức diễm lệ.“Em bé uống sữa mẹ là tốt nhất ạ.” Nhân viên cửa hàng giải thích cho anh.Vành tai của Tô An đỏ rực lên.Thói quen trước kia của Tô Bảo sao lại tốt, quả thật là cực kỳ không tốt, uống tới ọc sữa mà cũng không biết tự buông miệng ra, cô kéo miệng nó ra nó sẽ lập tức giả vờ khóc, thế nào cũng phải ngậm trong miệng rồi mới chịu đi ngủ.“Chị ơi, chị có cần xem mẫu bình sữa mới ra thị trường này không ạ? Rất thích hợp với em bé mới sinh, bà mẹ trẻ cũng có thể dễ dàng kiểm soát được lượng sữa cho con uống.” Nhân viên cửa hàng tranh thủ đề cử.“Lấy không?” Tô Diễn hỏi Tô An.Trong lúc bọn họ nói chuyện, Tô Bảo lại quay đầu nhìn về phía bình sữa rồi hô: “Chữa chữa.”Tô An hắng giọng một cái, nói với Tô Bảo: “Tô Bảo, con năm nay mấy tuổi rồi?”Tô Diễn nhướn mày, cười như không cười nhìn cô.Con trai ngốc quả nhiên bị lừa, ngây ngốc mà trả lời: “Ba chủi òi”Tô An gật gật đầu, lại nói: “Con đã ba tuổi nè, không phải ba tháng, là một đứa trẻ lớn, mà lớn rồi thì không cần bình sữa nữa.”Đoạn đối thoại này, hoàn toàn không tìm ra được chỗ nào sai logic.Tô Bảo ngơ ra một chút, sau đó gật gật đầu: “Đúng òi.”“Ừ ừ”Nhân viên cửa hàng ở bên cạnh: “......”Đối thoại của hai mẹ con này hình như cũng không có sai? Chẳng lẽ là khả năng lý giải của cô sai sao?Cửa hàng bán đồ mẹ con có quá nhiều đồ kỳ quái, mọi thứ đều rực rỡ muôn màu làm người ta ngắm nhìn không kịp.
Nghe nhân viên cửa hàng giới thiệu sản phẩm, người vẫn luôn bách chiến bách thắng trên thị trường tư bản như Tô Diễn cũng có chút ngơ ra.Anh vẫn luôn cho rằng, nuôi em bé rất là dễ, chỉ cần cho nó uống sữa rồi dỗ nó ngủ thôi.Nhân viên cửa hàng rất chuyên nghiệp, cô vẫn luôn nở nụ cười ấm áp rồi kiên nhẫn giải thích: “Chị cứ yên tâm, tất cả sản phẩm bên em đều đã qua kiểm nghiệm rồi, hơn nữa đã được chuyên gia thẩm định, bảo đảm không hề độc hại, có thể yên tâm tâm sử dụng cho bé ạ.”Tô An suy tư gật gật đầu, sau đó duỗi tay sờ quần áo của em bé gái trên giá.Quá đáng yêu, mềm nhũn tới độ làm lòng người ta tan chảy hết raQuần áo của em bé mấy tháng, vải màu hồng phấn, phần sau lưng còn gắn một cái đuôi thỏ màu hồng, cục bông tròn tròn mềm mềm.
Tai thỏ trên mũ rất dài, rũ xuống tận đuôi.
Bên dưới còn có một đôi giày gắn tai thỏ nho nhỏ, còn chưa lớn bằng bàn tay cô.Xúc cảm của vải dệt rất thoải mái, vừa mềm vừa nhẹ.“Ánh mắt của chị thật tốt, đây là sản phẩm mới ra mắt của cửa hàng bọn em ạ.”“Thỏ thỏ!” Tô Bảo ở trong lòng Tô Diễn vươn tay ra, ý đồ sờ vào cái đuôi lông lông xù xù tròn tròn trên đó.Nắm được cái đuôi thỏ, Tô Bảo không ai dạy mà cũng hiểu được kêu lên: “Em gái Cư Cư mặc, cháng yêu.”“Em?” Nhân viên cửa hàng kinh ngạc mà kêu lên một tiếng, nhanh chóng đánh giá Tô An.Người phụ nữ này thật gầy, nhưng dáng người lại rất tốt, căn bản là nhìn không giống một người đang mang thai.Khó trách lại đi dạo cửa hàng mẹ và bé.Nhân viên cửa hàng càng nhiệt tình hơn, cười nói: “Chị có thể mua để ở trong nhà ạ, một bộ rất nhỏ, không chiếm nhiều chỗ đâu ạ.
Hiện tại các phụ huynh đều rất coi trọng các bé, các gia đình đều là ông bà nội rồi ông bà ngoại rồi cô dì chú bác thay phiên nhau ra trận, kiểu quần áo này rất là hot ạ, bán rất nhanh, nếu bỏ lỡ thì lần sau có thể không tìm được món nào hợp mắt như thế nữa đâu ạ.”“Huống hồ, em bé cũng nhìn không ra được giới tính, nếu là bé trai thì cũng có thể mặc màu hồng ạ.”Tô An nghe nhân viên cửa hàng nói xong cũng có chút rung động, cô nhéo nhéo cái đuôi thỏ.Tô Diễn cũng nghe rất nghiêm túc, nhìn bộ dáng Tô An yêu thích không nỡ buông tay liền nói thẳng: “Gói lại hết đi.”“A?” Nhân viên cửa hàng còn chưa phản ứng kịp, cô đẩy đẩy mắt kính ở trên mũi rồi ngượng ngùng hỏi lại: “Là mấy bộ quần áo con thỏ này ạ? Tất cả ạ?”“Ừ.”Tô An ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Diễn.Người này mua nhiều quần áo giống nhau như vậy để làm gì? Mua trở về mở shop à? Anh chuẩn bị đầu tư thị trường sản phẩm cho mẹ và bé? Đây là nghiên cứu thị trường trước?“Hứa Sâm nói một ngày em bé phải thay rất nhiều quần áo, bởi vì dễ bị dơ.” Tô Diễn nhíu mày nói.“Gì cơ?” Tô An phản ứng lại, sau đó hiểu được ý của anh.“Giặt sạch là được rồi mà, có tã giấy này kia linh tinh nữa.
Hơn nữa em bé mấy tháng lớn rất nhanh, mỗi ngày đều là một bộ dáng khác nhau.
Anh nhìn con trai anh xem, lúc mới mấy tháng ôm ra ngoài còn là cái bánh trôi nước, cho bú sữa mấy tháng, trong nháy mắt liền nở thành cục bột ngay, tròn vo.”Tô Bảo vừa nghe mỹ nhân mama nhà mình lại nói cậu béo liền dúi đầu vào vai của Tô Diễn, xoay sang hướng khác rồi rầm rì rầm rì.“Dùng không thoải mái” Tô Diễn cường điệu: “Hơn nữa anh chưa thấy quá trình Tô Bảo từ bánh trôi biến thành cục bột.”Tô An: “......”Không hiểu sao biểu tình của Tô Diễn lại có chút ai oán? Ý của anh là mặc rồi vứt luôn? Sao anh lại biết dùng không thoải mái?Nhân viên cửa hàng mới không quan tâm nhiều như vậy, động tác của cô nhanh nhẹn mà bọc lại năm bộ quần áo con thỏ, nụ cười càng thêm ấm áp.Sau đó, nhân viên cửa hàng lại tiếp tục đề cử không ít sản