Tang Ca

Chương 2: Hoa đăng


trước sau

Tề diệt, Vệ lập, Trường Dạ Hầu An Tử Vụ trở thành Hoàng đế, cải niên hiệu thành Trường Ca.

Thời gian thấm thoát trôi nhanh, chớp mắt đã đến đêm Thất tịch. Ta đứng lặng lẽ bên bờ, dõi mắt ngóng nhìn yến hội đang được tổ chức tưng bừng trên chiếc thuyền lớn giữa sông.

Đúng vậy, ta đã chết rồi. Chết vào đêm hôm đó, khi Hoàng cung Tề quốc bị công hãm, nhưng mà ta lại chưa xuống Hoàng tuyền. Không phải ta không muốn xuống, mà quỷ câu hồn không đến dẫn đường ta, ta lại không biết đường đi xuống dưới ấy, nên hồn phách đành chơi vơi ở nhân gian. Gọi là —

Quỷ…

Làm một con quỷ, phải mang trong mình một chấp niệm mạnh mẽ. Ta cân nhắc thật lâu, quả thật thế gian không có nơi nào để ta lưu luyến. Ta không biết đi đâu về đâu, nhưng may mắn là ta còn có thể ở bên cạnh phu quân của mình.

Ta nhìn chàng đăng cơ, lên làm Hoàng đế, dọn dẹp trong ngoài Hoàng thành đâu đâu cũng lênh láng máu tươi, sau đó làm lễ an táng ta thật long trọng, vừa theo lễ tiết của một Hoàng hậu, vừa theo tang lễ của người vì nước hy sinh.

Ta biết, chàng làm như vậy để bù đắp cho ta. Thật may mắn là ta có thể nhìn thấy được.

Ta luôn theo chàng, mỗi lúc vào triều, mỗi lúc dùng bữa, mỗi lúc đi ngủ. Thậm chí ta cảm thấy khoảng thời gian này ta còn gần gũi chàng nhiều hơn khi ta còn sống bên cạnh chàng. Không ai thấy được ta, ta tự do đi lại như con thoi ở bên cạnh chàng bất cứ lúc nào.

Nhưng hôm nay ta không muốn ở bên cạnh chàng. Bởi vì trong những yến hội như hôm nay, bên cạnh chàng nhất định có vô số oanh ca yến hót, hoa thơm ong bướm. Cho dù ta có là người độ lượng bao dung, nhưng vẫn cảm thấy hơi khó chịu. Vì vậy tốt hơn nên trốn xa một chút, nhắm mắt làm ngơ.

Đèn đóm trên chiếc thuyền xa hoa dần tắt. Yến hội tựa hồ kết thúc. Nghĩ đến trên người chàng còn vương mùi hương son phấn, ta không muốn trở về.

Nhưng ta thật không ngờ, chỉ chốc lát sau, một nhóm người mặc trang phục thường dân từ trong thuyền hoa đi ra. Người đi đầu tiên ở xa tít kia chính là phu quân ta khi còn sống, An Tử Vụ.

Hoàng đế cải trang sao…

Đi theo bên cạnh chàng đều là những người thân tín, ta tò mò đuổi theo họ.

Chàng đi đến chợ đêm ở thị trấn, đêm thất tịch như tối hơn bất kì đêm nào, đèn đóm ở thị trấn nhỏ chiếu sáng khắp nơi, các cửa hàng hai bên đường bán đầy hoa đăng, xung quanh là các đôi tình nhân nắm tay nhau đi dạo. Chàng đi lững thững ở phía trước, đến nơi mọi người tụ tập náo nhiệt, không quản các hộ vệ phía sau đang sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.

An Tử Vụ chàng là một người tự do phóng khoáng như vậy. Làm Hoàng đế rồi cũng tùy hứng như vậy.

Ta lặng lẽ đi theo chàng. Chàng tựa hồ cố ý bỏ lại các hộ vệ phía sau, ở nơi náo nhiệt quẹo rẽ mấy vòng sau đấy lại mua một cái mặt nạ mặt quỷ đeo vào, rồi mua thêm một chiếc hoa đăng, hệt như một trang nam tử đang đi tìm kiếm ý trung nhân của lòng mình.

Ta không khỏi bật cười.

Ánh sáng lung linh lướt qua vùn vụt bên ta, những người đi đường lướt qua ta trên mặt đều ấm áp nụ cười, xuyên qua phố thị là một con sông nhỏ tràn ngập hoa đăng, mang theo một phần tình cảm thâm sâu mặn nồng hoặc mong manh nhạt nhẽo bồng bềnh sóng nước.

Chàng chậm rãi bước lên cầu Bạch Thạch qua sông, một tay chàng cầm hoa đăng, một tay nắm lại. Đám trẻ con vui đùa ầm ĩ chạy vụt qua bên người chàng, chàng nghiêng người né tránh, huơ tay ra tìm kiếm, ta cơ hồ cảm giác rằng dường như chàng đang dắt tay người nào đó.

Sau khi đám trẻ con chạy vụt qua rồi chàng bỗng đứng lại sững sờ rất lâu, rồi đột nhiên nhếch môi lên cười, nụ cười trên môi chàng chứa đựng sự trào phúng, còn ánh mắt chàng chất chứa nỗi bi ai mịt mờ vô tận.

Biểu tình ấy dừng lại không biết bao lâu trên gương mặt chàng, chàng bước xuống cầu đi đến bờ sông, vén tay áo dài, đem chiếc hoa đăng đã được đốt sáng thả trôi trên sông…

Ta ở bờ đối diện nhìn tình cảnh này, không khỏi nhớ lại đêm Thất tịch ở Giang Nam vào rất nhiều năm trước, dưới ánh trăng tròn bàng bạc mông lung, ta nói với chàng, “An Tử Vụ, thiếp thả hoa đăng cho chàng rồi đấy.”

“Phiền nàng rồi.” Chàng thờ ơ nhìn về phía chợ náo nhiệt đáp.

Ta giúp chàng khẽ vuốt những sợi tóc bị gió thổi rối bời, xoay mặt chàng lại nhìn vào mắt ta, “Trước mặt mọi người chàng bày ra bộ dáng ăn chơi trác táng, nhưng thiếp biết chàng là người có tham vọng cao ngất, tuyệt không bao giờ muốn làm một Hầu gia nhàn hạ. Một ngày nào đó chàng sẽ rời khỏi phủ Hầu gia ở vùng Giang Nam mờ mịt sương mù này.”

Ánh mắt chàng rơi trên người ta, khẽ động.

“Ở quê của thiếp, “Đăng” cùng “Chờ” đồng âm với nhau, thả đăng nghĩa là chờ đợi. Cuộc đời này Tang Ca được làm thê tử của chàng, cho dù chàng đối với thiếp là chân tình hay giả tạo, thiếp mãi mãi là thê tử của chàng. Thiếp chắc chắn sẽ chờ chàng, cho dù chờ đến hết cuộc đời này.”

Chàng cụp mắt, trầm mặc một hồi, “Vậy thì chờ xem.”

Sau này ta vẫn luôn chờ chàng. Trường Dạ hầu phủ từ Giang Nam chuyển đến Kinh Thành, ta ngày ngày chờ chàng hạ triều. Chàng đi biên cương xa xôi bình định Hung Nô, ta hằng đêm chờ chàng chiến thắng trở về. Chàng dùng kế để Triệu đế thả chàng rời kinh, ta ở lại làm con tin lúc nào cũng mong chàng trở về gặp mặt.

Rồi chàng trở về, ta vẫn chờ đợi… Chúng ta lướt ra nhau…

Đột nhiên ánh sáng rực rỡ vụt hiện lên trong mắt ta, kèm theo là một tiếng nổ thật to cắt ngang suy nghĩ của ta. Ta ngước mắt nhìn, không biết nhà giàu nào ở trấn nhỏ kia đốt pháo hoa nữa. Ánh sáng lung linh tỏa rực rỡ một mảnh trời đêm cao vời vợi.

Mọi người đều ngẩng đầu nhìn, tiếng hoan hô dậy lên không ngừng.

Ta không khỏi cong môi nở nụ cười. Mỗi khi Hoàng cung tổ chức yến hội, tất nhiên sẽ có pháo hoa, luôn long trọng và xa hoa, nhưng luôn khiến người ta cảm giác lạnh lẽo, hoàn toàn không có chút cảm giác ấm áp chan hòa như ở nơi này.

Chắc hẳn An Tử Vụ cũng cảm giác được như vậy.

Ta quay đầu nhìn chàng, thấy trên mặt chàng bất chợt tràn ngập ý cười, chàng cứng đờ nom về phía ta, từ từ tháo mặt nạ xuống.

Ta bỗng có suy nghĩ vớ vẩn trong chớp mắt, có lẽ chàng nhìn thấy ta rồi. Ta đứng yên ở bờ sông bên này, nhìn chàng ở bên bờ đối diện, khóe môi chàng cong lên nở rộ một nụ cười. Nếu không phải sóng giữa dòng sông dập dềnh những chiếc hoa đăng và pháo hoa rực rỡ mỹ lệ tỏa sáng trên bầu trời, ta sẽ cho rằng thời gian đã dừng lại.

“Tang Ca!”

Chàng dịu dàng gọi tên ta… bước một bước xuống lòng sông.

Tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, chàng đã bất chợt bước xuống lòng sông, đi về phía ta.

Các hộ vệ nhìn thấy lập tức hốt hoảng, ở trên bờ không ngừng gào to “Gia!”, “Gia! Cẩn thận!” Chàng không biết bơi, nhưng may là con sông nhỏ này không sâu, chỗ sâu nhất cũng chỉ tới ngực chàng…

Chàng chằm chằm nhìn ta, bước từng bước tới gần. Mỗi lúc mỗi gần hơn, ánh mắt chàng hiển hiện rõ ràng nét vui mừng khôn tả xiết.

Trái tim ta chua xót, tan chảy, ta suýt không cười nổi nữa.

Đột nhiên, chàng bỗng trượt chân, ngã nhào vào lòng sông. Ta theo bản năng bước vội về phía trước kéo chàng lại, nhưng ta cảm giác dòng nước lạnh xuyên thấu qua người ta, chân chậm chạp bước theo dòng chảy, không làm gì được.

Lúc này các hộ vệ không màng gì nữa, nhảy “bùm, bùm” mấy cái liên tục, vội vội vàng vàng kéo chàng lên bờ. Chàng ở trong nước vùng vẫy hai lần rồi vững vàng đứng dậy, ánh mắt hoảng loạn nom bờ đối diện tìm kiếm, sắc mặt chàng trong phút chốc trở nên trắng bệch…

“Tang Ca!” Chàng hốt hoảng gọi tên ta, đẩy các hộ vệ đang dìu chàng ra, loạng choạng chạy lên bờ, lúng ta lúng túng như đứa trẻ bị lạc đường, “Tang Ca! Tang Ca…”

Tựa như ngoài hai tiếng ấy ra chàng không thể nói được tiếng gì…

Ta lẳng lặng ở bên cạnh nghe tiếng chàng gọi ta, tìm kiếm xung quanh. Toàn thân chàng ướt sũng trông vô cùng chật vật.

An Tử Vụ, chưa từng chật vật như thế này…

Ta cụp mắt, thốt khẽ “vâng”… nhưng không ai nghe thấy…

Chàng được đưa về hành cung, thần sắc tối tăm mờ mịt, dọa các quan không dám thở mạnh, nói lời nào…

Đêm đó chàng sốt cao, mê man, miệng vẫn gọi thì thào, thái giám đánh bạo đến kề sát tai nghe, lờ mờ nghe ra “… Ca…”

Hoàng đế muốn nghe hát. Vì bệnh nên phải tránh gió, vì thế các ca cơ bị nhốt ở ngoài, mặc kệ gió đêm lạnh buốt, xướng cả một đêm.

Ta ngồi cạnh
bên giường, si ngốc nhìn chàng. Chỉ có ta biết, không phải chàng muốn nghe xướng ca, mà chàng gọi tên ta. Chỉ có ta biết, lúc này chàng không muốn nghe xướng ca, mà là sự yên lặng, để có một giấc ngủ thật ngon.

Mà ta không biết làm thế nào để nói với mọi người điều chàng muốn.

Nửa đêm, trong tiếng ca khàn giọng của các ca cơ, bỗng nhiên chàng mở mắt ra, ánh mắt bi ai, khàn giọng thì thào:

“Tang Ca, ta đã thả hoa đăng cho nàng rồi đấy.”

Nói xong, chàng lại mơ màng ngủ…

Ta nhìn chàng, không biết nói gì nữa…

Thân thể của An Tử Vụ vốn rất tốt, chưa khi nào sinh bệnh, nhưng trận bệnh này đổ ập tới, nghiêm trọng hơn tưởng tượng rất nhiều. Phải mất một tháng chàng mới từ từ hồi phục. Chờ đến khi chàng khỏi bệnh hoàn toàn thì đã đến Trung Thu. Trong cung chuẩn bị đãi tiệc để chiêu đãi Nam Việt Vương vào ngày lễ Trung Thu này. Nghe nói lần này Nam Việt Vương mang theo con gái đến, nàng ta có dung mạo khuynh thành. Ý đồ trong đấy hiển hiện rõ ràng.

Từ khi lập quốc tới nay, ngôi vị Hoàng hậu vẫn để trống, hậu cung không một bóng phi tần. Các đại thần nhiều lần dâng sớ muốn tuyển tú nạp phi, đều bị chàng lấy cớ bận rộn quốc sự chối bỏ…

Nhưng lần này, có lẽ đây là nữ nhân đầu tiên mà Hoàng đế muốn cưới…

Nữ nhân của chàng…

Ngón tay ta nhẹ nhàng vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt chàng, rồi dừng lại trên môi chàng. Ta nghĩ khi chàng cưới con gái của Nam Việt Vương làm Hoàng hậu, ta sẽ bỏ đi nơi khác. Bởi vì chàng đã có một nữ nhân khác bầu bạn và chờ đợi…

Đêm Trung Thu, trăng tròn vành vạnh treo giữa trời đêm, yến hội trong cung ồn ào náo nhiệt.

Nam Việt Vương ngồi ở trên cao bên trái, giơ ly rượu đầu cất tiếng “Hoàng Thượng, tiểu nữ có một điệu vũ mong muốn dâng tặng Hoàng thượng.”

Tử Vụ nhàn nhạt cười “Trẫm nghe nói Nam Việt công chúa dung mạo vô song, nhưng lại không biết công chúa còn múa giỏi. Bây giờ trẫm cũng muốn xem qua một lần.”

Nam Việt Vương cười đắc ý, vỗ tay hai cái, một nữ tử mang khăn che mặt, quần áo màu trắng mỏng manh nhanh nhẹn bước ra chính giữa sân khấu, dáng người tuyệt đẹp, chưa lộ dung mạo mà đã khiến mọi người vỗ tay tán thưởng, nàng ta hướng về phía An Tử Vụ nhẹ nhàng cúi đầu: “Tô Nhi tài mọn.”

Thanh âm này… Ta thoáng chốc giật mình, sau khi phục hồi tinh thần thì bất chợt cười khổ. Ta không biết là thiên ý hay do Nam Việt Vương an bài, chỉ là, nếu Tử Vụ có còn một chút gì đó tưởng nhớ đến ta, thì chàng sẽ cưới nàng Tô Nhi này…

Nàng ta múa không xuất sắc, nhưng bóng dáng tuyệt mỹ đủ để cuốn hút tất cả tầm mắt chúng nhân.

Ở điệu múa cuối cùng, Tô Nhi xoay người một vòng, nàng ta vốn muốn hành lễ với Tử Vụ, cuối cùng lại trượt chân “Ai nha” một tiếng té ngã trên đất. Khăn lụa trên mặt bay xuống, quả thật là một dung mạo vô song.

Bốn phía nhất thời dậy lên tiếng kinh hô tán thưởng…

Thị nữ tiến lên đỡ nàng ta đứng dậy, hai mắt nàng ta long lanh sợ hãi liếc nhìn An Tử Vụ, lộ ra vẻ luyến lưu. Bộ dáng mỏng manh yếu đuối khiến cho người ta chỉ muốn tiến lên ôm chặt vào lòng yêu thương che chở.

Nam Việt Vương nhanh chóng hồi phục tinh thần, hắn vội vàng đứng dậy hành lễ với An Tử Vụ “Tiểu nữ không tốt, khiến cho Hoàng thượng chê cười.”

Tử Vụ không đáp hắn, chỉ thản nhiên nhìn Tô Nhi, thần sắc trong mắt không rõ. Nam Việt Vương nhìn thái độ chàng như thế nhưng không hề tức giận, ngược lại còn cười to nói “Tiểu Vương nghe nói từ khi Hoàng thượng lập quốc tới nay chưa từng nạp phi, mà quốc gia xã tắc lại không thể nào vắng bóng nữ chủ tử…”

Lần này không đợi hắn nói xong, Tử Vụ đột nhiên nhàn nhạt cất giọng “Nam Việt Vương biết Hoàng hậu của trẫm?”

“Tiên Hoàng hậu hy sinh vì nước, chính là kỳ nữ đương thời, tiểu nhân đương nhiên biết.”

“Kiến quốc tới nay, trẫm vẫn luôn nhớ tới Hoàng hậu, mỗi ngày đều trằn trọc thật lâu mới có thể đi vào giấc ngủ. Nếu như công chúa vào hậu cung, chỉ sợ là sẽ ủy khuất công chúa.” Chàng nói lời này không để lộ ra bất kỳ cảm xúc gì, vài vị đại thần quá quen thuộc với Tử Vụ lúc này chỉ lo vùi đầu uống rượu, không hề liếc mắt lên tới khán đài cái nào cả.

Nam Việt Vương tưởng rằng Hoàng đế đã ngầm đồng ý, vội vàng quay đầu nhìn Tô Nhi cao giọng hỏi “Ngươi có cảm thấy ủy khuất không?”

Tô Nhi e thẹn liếc nhìn An Tử Vụ, đôi má đỏ bừng, nàng ta nhỏ giọng đáp “Tô Nhi… Tô Nhi không thấy ủy khuất.” Nam Việt Vương cười nhìn An Tử Vụ, thấy sắc mặt chàng lạnh nhạt buông ly rượu, đáp:

“Nhưng trẫm sợ ủy khuất Hoàng hậu.”

Lời vừa nói ra, Nam Việt Vương và những người đi theo đều biến đổi sắc mặt. Thân thể Tô Nhi mềm nhũn ngã vào trong lòng của thị nữ, sắc mặt trắng bệch nhìn Hoàng đế…

Trong lòng ta vô cùng kinh ngạc, Nam Việt liên tục xảy ra chống đối phản loạn, mà nay Nam Việt Vương mang theo nữ nhi tới muốn hòa thân, nếu Tử Vụ đồng ý, sau này phía Nam Việt sẽ trở nên ổn định hơn. Ấy vậy mà hắn…

“Long ỷ này là do Hoàng hậu dùng mệnh nàng đổi lấy, trẫm ngồi trên Long ỷ mỗi một ngày đều là ân tình của Hoàng hậu.” Giọng điệu chàng vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng lời nói ra khiến sắc mặt tất cả mọi người đều xanh mét “Miễn còn Hoàng đế là An Tử Vụ, thì Hoàng hậu là Tang Ca. Nếu người nào muốn vào hậu cung, dựa theo quy củ của Hoàng gia, trước tiên phải hỏi xem Hoàng hậu có đồng ý không đã.”

Yến hội Trung Thu, Nam Việt Vương phẩy tay áo bỏ đi, chúng đại thần câm như hến. Hoàng đế một mình ngắm trăng trong chốc lát rồi kêu mọi người giải tán.

Các đại thần từ từ rời đi, các nội thị bắt tay dọn dẹp yến hội. Có nội thị khuyên Hoàng đế trở về nghỉ ngơi, Hoàng đế lại hỏi: “Nam Việt công chúa kia có phải thật đẹp lắm không?”

Nội thị cả kinh, cuống quýt quỳ xuống. Không biết vì sao Hoàng đế lại hỏi như vậy, nên không dám trả lời.

Hoàng đế thở dài, thì thào lẩm bẩm: “Là cực đẹp, nhưng không có chút điểm nào giống nàng. Nàng có sự kiêu ngạo quật cường của riêng mình, tuyệt đối không có bộ dạng yếu đuối sợ sệt như vậy.”

Ta bước lên sân khấu không một bóng ngươi, bàn tay đè mạnh lồng ngực mình, trăng treo lơ lửng thật gần. Con tim tĩnh lặng đã lâu bỗng nhiên rung động. An Tử Vụ nói, chàng không nạp phi vì sợ ủy khuất ta…

Chàng nói, miễn còn Hoàng đế là An Tử Vụ, thì Hoàng hậu là Tang Ca…

Ta đè chặt lồng ngực mình, tiếng tim ta đập vang như sấm rền…

Đêm hôm đó, An Tử Vụ triệu kiến vài vị trọng thần. Hôm sau chúng đại thần thay nhau ngự tấu, Vĩnh Nghĩa Hoàng hậu vì nước hy sinh, Hoàng đế luôn cảm động và nhớ nhung, vĩnh viễn không tái lập Hoàng hậu. Một tờ sớ tấu hoang đường, vậy mà Hoàng đế lại vui vẻ đồng ý, thậm chí còn trọng thưởng vị đại thần đó.

Đến nước này, không còn người nào dám đề xuất chuyện tuyển tú với Hoàng đế nữa…

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện