Edited by Bà Còm in Wattpad
Tạ Hộ đi một vòng ngắm tất cả hoa cỏ được trồng trong nhà ấm sau Dục Khánh điện, tán thưởng không ngừng các chủng loại hoa hiếm quý, còn cầm lấy xẻng nhỏ học một chút kỹ xảo trồng hoa với cung tì làm việc trong nhà ấm. Đang học say mê thì bên kia Hoàng Hậu phái người tới truyền lời lại dẫn Tạ Hộ đi vào nội điện nói chuyện.
Lần này tinh thần của Hoàng Hậu nương nương coi bộ cũng không khá hơn bao nhiêu, cùng Tạ Hộ tán một chút chuyện nhà, sau đó lại kêu ma ma thưởng cơm trưa và điểm tâm. Tạ Hộ được Hoàng Hậu ân cần chiêu đãi làm nàng có chút lúng túng -- nếu Hoàng Hậu nương nương đối xử với nàng nghiêm khắc giống như lúc mới bước vào thì nàng lại cảm thấy hẳn nên như thế, chỉ là hiện giờ ân cần như vậy lại thật sự khiến nàng nghĩ không ra lý do.
Hoàng Hậu lưu Tạ Hộ tại Dục Khánh điện mãi đến buổi chiều khi người của Nguyên Dương điện tới báo tin, nói là Trạng Nguyên gia đã rời khỏi Nguyên Dương điện đang đi về hướng Sùng lâu.
Lúc này Hoàng Hậu nương nương mới kêu ma ma đưa Tạ Hộ đi Sùng lâu hội hợp với Thẩm Hấp, sau đó lại tặng Tạ Hộ một chút đồ trân quý trong cung, nói Tạ Hộ trước tiên đem những thứ này trở về, chờ bọn họ về tới phủ thì Hoàng Hậu sẽ gởi đến những đồ phong thưởng khác.
Tạ Hộ chối từ không được đành phải tạ ơn. Được mấy ma ma quản sự dẫn dắt ra khỏi Dục Khánh điện.
Bởi vì khoảng cách từ Dục Khánh điện đến Sùng lâu gần hơn, cho nên Tạ Hộ tới rồi còn chờ Thẩm Hấp đại khái nửa chén trà thì Thẩm Hấp mới được một đoàn thị vệ hộ tống tới nơi. Tạ Hộ bước nhanh ra nghênh đón, Thẩm Hấp vui vẻ vươn tay ra tiếp nàng, giơ tay vuốt ve gò má có chút lạnh lẽo của nàng, chỉ chỉ kiệu liễn nói: “Chúng ta trở về đi.”
Tạ Hộ gật đầu, xác định cảm xúc của Thẩm Hấp cũng không có gì khác thường, lúc này mới yên tâm vào trong kiệu liễn, sau đó kiệu liễn của hai người một trước một sau, giống như khi tới trải qua vô số đạo môn, đổi qua mấy kiệu liễn khác nhau mới đến Đông Hoa môn, ngồi trên lễ xe rời cung.
Thẩm Hấp hỏi Tạ Hộ: "Ở trong cung của Hoàng Hậu nương nương nàng dùng cơm trưa rồi?”
Tạ Hộ gật đầu: “Nương nương thưởng cơm trưa, tuy nhiên thiếp không ăn bao nhiêu. Còn phu quân thì sao? Hoàng Thượng cũng thưởng cơm chứ?”
Thẩm Hấp gật đầu, không khỏi bật cười: “Thưởng, phu thê chúng ta đều không phải là người có thể ở trong cung ăn uống thoải mái. Ta dẫn nàng đi ăn chút gì nhé, nàng muốn ăn cái gì?”
Tạ Hộ sờ sờ bụng, lúc nãy tinh thần khẩn trương cho nên còn không phát giác, hiện tại nàng gặp được Thẩm Hấp, lại từ trong cung bình an ra tới, bụng đã sớm "đánh trống ba hồi, gõ chiêng năm bận", nghĩ ngợi một chút rồi nói với Thẩm Hấp: “Đột nhiên thiếp muốn ăn hoành thánh nhân thịt với nước súp trong, còn thêm bánh trôi gạo nếp chiên giòn.”
Thẩm Hấp nghe xong gật đầu: “Được ngay. Ta biết có một chỗ bán hoành thánh rất ngon, còn món bánh trôi chiên ta sẽ sai Triệu Tam Bảo đi Phù Dung lâu truyền lời, kêu bọn họ làm đưa tới.”
Tạ Hộ cũng không khách sáo, nghe Thẩm Hấp nói như vậy liền đáp ứng ngay.
Thẩm Hấp duỗi đầu ra ngoài nói với bốn người đang điều khiển lễ xe, muốn họ chở hai người tới phố chính trong thành thì cho xuống. Nhiếp Nhung và Triệu Tam Bảo đi theo phía sau xe, tuy rằng không thể vào cung nhưng bọn họ vẫn chờ ngay ở ngoài cửa cung, Thẩm Hấp vừa ra tới là bọn họ liền tiếp tục đi theo.
Lễ xe trong cung có nhiệm vụ đưa các quý nhân về đến cửa phủ, bất quá cũng không có lý do gì để cự tuyệt các quý nhân muốn nửa đường xuống xe. Dù sao cũng đã kết thúc buổi yết kiến với quý chủ nên không cần phải cấp bách giống như lúc vào cung, vì thế các cung nhân điều khiển lễ xe cũng không có ý kiến gì, đi tới phố chính liền trực tiếp ngừng xe ngựa, xốc màn lên, thỉnh Thẩm Hấp và Tạ Hộ xuống xe.
Triệu Tam Bảo thấy bọn họ xuống xe vội vàng ruổi ngựa tiến đến, xoay người xuống ngựa rồi từ trong lòng ngực móc ra bốn phong bao lì xì đưa cho bốn tiểu thái giám, bốn người liên tục nói lời cảm tạ, thỉnh an Thẩm Hấp và Tạ Hộ xong liền quay xe hồi cấm đình.
Thẩm Hấp kêu Triệu Tam Bảo đi Phù Dung lâu truyền lời, nói bọn họ làm một phần bánh trôi chiên rau dưa theo mùa đưa đến chỗ rẽ vào ngõ Yến tử nơi lão Trương bán hoành thánh. Triệu Tam Bảo lĩnh mệnh rời đi, Thẩm Hấp liền cùng Tạ Hộ lên ngựa của Triệu Tam Bảo chạy về hướng ngõ Yến tử.
Trong một hẻm nhỏ của ngõ Yến tử, gia đình lão Trương đời đời đều ở nơi đó bán hoành thánh. Lúc trước ngõ Yến tử còn chưa phải là chỗ đầy rẫy những quý nhân cư ngụ, thế hệ trước của lão Trương đã chiếm cứ chỗ rẽ vào hẻm nhỏ ở nơi đó bán hoành thánh đã vài thập niên, lui tới tất cả đều là khách hàng lâu năm.
Thẩm Hấp cũng là ngẫu nhiên ăn được hoành thánh của lão Trương, đã sớm muốn mang Tạ Hộ cùng nhau tới thưởng thức, hôm nay vừa lúc có được cơ hội này.
Bởi vì không phải là giờ cơm cao điểm cho nên quán của lão Trương cũng không có khách nào khác. Thẩm Hấp liền tìm một bàn phía trong ngồi xuống, kêu lão Trương cho tô hoành thánh nhân thịt heo, sau đó lại muốn dấm và ớt, chờ đến khi tô hoành thánh được bưng lên bàn thì bỏ thêm dầu mè vào trong tô cho Tạ Hộ, nháy mắt hương hoành thánh liền xông vào mũi.
Trong bụng Tạ Hộ đã sớm hát vang không ngừng, ngửi được mùi hương không thể chịu nổi nữa, hỏi Thẩm Hấp một chút dấm cho vào trong tô rồi hăng hái thưởng thức ngay.
Lão Trương là lão bản ham tán chuyện, thời điểm không có khách đông thì thích cùng khách nhân nói đông nói tây một phen. Lão thấy Thẩm Hấp và Tạ Hộ đều là một thân trang phục lộng lẫy, dung mạo lại vô cùng xuất sắc, biết hai người tuyệt đối không thuộc gia đình bình thường, khi nói chuyện cũng không thiếu những từ tán dương.
Xe ngựa của Phù Dung viên đột nhiên ngừng trước quầy hoành thánh của lão Trương, lão Trương chạy ra đón tiếp, ai ngờ từ trong xe bước xuống ba người mặc trang phục đầu bếp, người dẫn đầu xách theo một hộp đồ ăn tinh xảo trong tay, thấy Thẩm Hấp và Tạ Hộ liền nâng hộp