Edited by Bà Còm in Wattpad
Bởi vì Tạ Hộ kiên trì, nhũ mẫu bèn đem hài tử bọc trong chăn lụa đưa đến trước ngực Tạ Hộ, buông xuống màn trướng, ngay cả Thẩm Hấp cũng bị ngăn trở bên ngoài, hợp thành một không gian riêng tư cho mẫu tử hai người.
Tạ Hộ nghiêng thân mình, đưa bầu ngực vào gần miệng hài tử, hài nhi nho nhỏ dường như đánh hơi được mùi sữa, bèn vô cùng thần kỳ định trúng phương hướng dụi đầu vào ngực Tạ Hộ, cái miệng nhỏ nhấp vài lần liền nhấp trúng đầu ngực vào miệng, bèn vội vàng mút lấy mút để.
Nhũ mẫu cũng không nghĩ tới hết thảy đều sẽ thuận lợi như vậy, nâng hài tử vui vẻ nói: “Bú bú, tiểu công tử bú rồi.”
Tạ Hộ chỉ cảm thấy trước ngực hơi nhói lên, trong cơ thể đột nhiên sinh ra một loại cảm giác vô cùng đặc thù, đây là cảm giác mẫu tử liền tâm. Thẩm Hấp xốc màn lên cũng sà người vào, từ trong tay nhũ mẫu tiếp nhận hài tử, sau đó ngồi bên mép giường gần Tạ Hộ, nâng hài tử cho hắn bú sữa.
Hai vợ chồng đều như mê muội nhìn cái miệng nhỏ không ngừng mút chùn chụt, Thẩm Hấp thập phần tò mò kết luận: “Hóa ra hài tử bú sữa như vậy.”
Thẩm Hấp ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tạ Hộ, thấy mái tóc đen của nàng cột gọn sau ót, gò má trắng tinh dạo này dường như đầy đặn mềm mại mịn màng hơn, bởi vì mới sinh mà không còn chút sắc hồng nào, thoạt nhìn có hơi suy nhược nhưng vẫn không mất vẻ thuần mỹ.
Thẩm Hấp thấy nàng vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm hài nhi mới sinh hắn nâng trong tay, vẻ mặt ôn nhu như được tắm trong gió xuân, đôi tròng mắt như hắc diệu thạch lóe sáng lộ ra một loại tình yêu khiến người được sưởi ấm toàn thân, đó chính là tình mẫu tử.
Tạ Hộ hơi hơi ngả người về phía trước, nhìn khuôn mặt nhỏ không thể nói là xinh đẹp một cách không mệt mỏi, thẳng đến khi hài tử bú no buông ngực Tạ Hộ ra, chuyển khuôn mặt nhỏ sang một bên cọ vào tấm chăn lụa mềm mại bọc người hắn, ợ lên một cái thỏa mãn rồi đưa nắm tay vào miệng, cảm thấy mỹ mãn liền ngủ tiếp.
Lúc này Thẩm Hấp mới ôm hắn trở về bên trong khuỷu tay của mình, một tay lại đỡ Tạ Hộ nằm thẳng xuống, sau đó ôm hài tử đang ngủ ngồi dựa ở đầu giường của Tạ Hộ, thấy đôi mắt Tạ Hộ rốt cuộc nhịn không được bắt đầu díu lại, rồi lại như không yên tâm cứ thiếp đi một chút lại mở bừng ra.
Thẩm Hấp vuốt ve gò má mịn màng của nàng, sau đó mới cúi người xuống hôn má nàng một cái nhẹ giọng thầm thì bên tai nàng: “Hãy ngủ một lát, ta sẽ ôm hắn.”
Tạ Hộ nghe thanh âm khiến người an tâm của Thẩm Hấp, dùng sức lực mỏng manh gật đầu, sau đó mới nhắm mắt lại, sự mệt mỏi khi sinh sản lúc này mới ùa về, không bao lâu tựa như hài nhi mới sinh đã ngủ say.
Thẩm Hấp ôm hài tử ngồi ở một bên canh chừng Tạ Hộ, chỉ là bất quá nửa chén trà nhỏ thì hài tử đang ngủ êm đẹp đột nhiên khóc oe oe. Thẩm Hấp sợ ồn ào đánh thức Tạ Hộ liền xốc màn giường đi ra ngoài. Nhũ mẫu tiếp nhận thì thấy hóa ra là đã tiểu ướt, liền ôm hài tử đến giường cách vách đổi y phục sạch sẽ cho hắn từ trong ra ngoài. Trong suốt toàn bộ quá trình Thẩm Hấp đều đứng một bên nhìn thật kỹ khiến Lý ma ma phải bật cười: “Ai da, lão nô đã đỡ đẻ hơn phân nửa đời mình, còn chưa bao giờ gặp qua lang quân nhà ai yêu quý thê nhi như Đại công tử, thật đúng là nhìn một lát cũng không rời mắt.” Lý ma ma nói xong, các bà đỡ khác cũng liền cười theo, bọn họ đỡ đẻ cho bao nhiêu nữ nhân, trước nay chưa gặp qua nam nhân nào xâm nhập phòng sinh - mọi người đều nói phòng sinh dơ bẩn, nhìn thấy máu sẽ không may mắn. Các bà đỡ đều chứng kiến sự thống khổ của rất nhiều nữ nhân vì nam nhân sinh nhi dục nữ, biết rõ khi nữ nhân sinh hài tử thì giống như là đi một chuyến qua âm tào địa phủ - có mệnh thì ăn canh, mất mạng thì bỏ mình - vậy mà các nam nhân lại chỉ lo về lời đồn mê tín không biết là thật hay giả về vụ thấy huyết không may mắn lại nỡ khiến cho nữ nhân chịu khổ một mình.
Bởi vậy, khi bọn họ nhìn thấy một lang quân hiếm hoi yêu quý thê nhi đến độ này, quả thật nhịn được muốn khen một phen.
Thẩm Hấp tâm tình không tồi, tiếp nhận hài tử nhũ mẫu truyền cho, thấy hắn ngáp một cái rõ to xong lại nghẹo đầu ngủ tiếp, tự mình ôm hắn ra khỏi phòng cách ngăn trở lại ngồi bên cạnh Tạ Hộ.
Hắn cảm thấy con tim trống rỗng nhiều năm của mình rốt cuộc được một lớn một nhỏ điền vào tràn đầy. Mấy năm trước nếu có người nói với hắn, một người cô độc đầy hận thù như hắn cũng sẽ có một ngày kiếm được hạnh phúc mỹ mãn, hắn nhất định sẽ không tin tưởng. Nhưng hôm nay, bất quá chỉ trong hai năm ngắn ngủn, hắn đã cưới thê sinh hài tử, chính là thê tử của hắn đã mang lại cho hắn niềm hạnh phúc vui sướng như hiện giờ.
Thật ra những thứ hắn mơ ước lại vô cùng đơn giản -- một gia đình ấm áp và hạnh phúc, thê tử không cần phải xuất thân nhà cao cửa rộng chỉ cần cùng hắn chí thú hợp nhau, mà hắn cũng sẽ làm hết khả năng để cho nàng hạnh phúc, cho nàng bình an, cho nàng một tình yêu say đắm độc nhất vô nhị, hai người tâm ý tương thông, sinh hạ hài tử. Thẩm Hấp nghĩ, chỉ cần như vậy thôi thì cả đời này của hắn đã được vẹn toàn. Mặc kệ hắn mưu đồ cái gì, tương lai kết quả như thế nào, hắn chỉ muốn nắm giữ những