Edited by Bà Còm in Wattpad
Lúc Thẩm Hấp về đến nơi liền thấy ba chủ tớ Tạ Hộ đang ngồi ở bàn trước bận việc, thấy Thẩm Hấp trở lại ba người đều đứng lên hành lễ. Thẩm Hấp xua tay nói: "Không cần, mọi người cứ làm xong việc đi."
Thẩm Hấp nói xong liền đi đến giường cách vách nhìn nhìn Khang Ninh đã ngủ say, sau đó mới xoay người đi vào tịnh phòng. Trước khi hắn về thì Tạ Hộ bao giờ cũng sớm chuẩn bị nước tắm sẵn sàng trong bồn, chờ hắn vừa vào phòng liền có thể lập tức tắm rửa. Ở phương diện hầu hạ phu quân, Tạ Hộ trước nay đều rất chu toàn không bỏ sót điều gì, mà tất cả những gì nàng an bài đều xác thật trùng khớp với thói quen của hắn.
Trúc Tình viết xong trương mục cuối cùng, Hoa Ý cũng ngừng khảy bàn tính, hai người cầm danh sách và bút mực liền lui ra ngoài. Thẩm Hấp vừa vặn từ tịnh phòng bước ra, mặc một bộ trung y lụa mềm càng làm nổi bật thân hình thon dài.
Tạ Hộ tiến ra tiếp nhận khăn vải bông trong tay Thẩm Hấp, kéo phu quân đến trước bàn trang điểm của mình để Thẩm Hấp ngồi xuống, sau đó đứng sau lưng nhẹ nhàng vừa lau khô tóc vừa hỏi chuyện: "Hôm nay Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử tùy tiện tiến đến như vậy, có ảnh hưởng gì đến phu quân không?"
Thẩm Hấp quay đầu lại nhìn nàng, mỉm cười lắc đầu: "Không có. Hai người bọn họ kỵ nhau như nước với lửa cũng không phải một ngày hai ngày, bất quá ta bị kẹp ở bên trong, chỉ cần không chịu dựa sát vào bên nào thì bọn họ sẽ không uy hiếp gì đến ta."
Thẩm Hấp nói đạo lý này Tạ Hộ cũng minh bạch, bất quá nàng vẫn nhịn không được mà lo lắng.
Cầm tay Tạ Hộ, Thẩm Hấp hôn nhẹ trên mu bàn tay tuyết trắng nõn nà của nàng, sau đó mới trấn an: "Không cần thay ta lo lắng, có một số việc trong lòng ta hiểu rõ phải làm thế nào."
Tạ Hộ gật đầu: "Thiếp đương nhiên tin tưởng phu quân."
Thẩm Hấp dứt khoát đem thân mình dựa vào người Tạ Hộ, sau đó dùng giọng điệu làm nũng hiếm có nói với Tạ Hộ: "Hiện giờ ta cũng là phụ thân người ta rồi, mọi việc đều phải vì mẫu tử hai người mà suy xét nhiều hơn. Để nàng theo ta đến chỗ này chịu khổ đã là không đúng, hiện giờ lại có Khang Ninh, ta nhất định không thể để hắn giống ta, phải lớn lên trong một hoàn cảnh bị xem thường như vậy."
Tạ Hộ nghe đến đó cũng cảm thấy có chút không thích hợp, liền hỏi Thẩm Hấp: "Lời này của phu quân là có ý gì?"
Tại sao lại nói 'không thể để Khang Ninh giống ta, phải lớn lên trong một hoàn cảnh bị xem thường' đây chứ? Chẳng lẽ phu quân có kế hoạch gì muốn thực hành sao?
"Chính là . . . ý trên mặt chữ. Nàng cũng đừng lo lắng, ta sẽ không bao giờ chưa bố trí thật tốt mà đánh một trận không nắm chắc đâu."
Thẩm Hấp càng nói càng khiến Tạ Hộ tò mò, càng thêm lo lắng, đúng lúc nàng định hỏi lại kỹ càng thì trong giường cách vách truyền đến một trận tiếng khóc oe oe của hài tử.
Tạ Hộ và Thẩm Hấp vội vàng buông xuống mọi thứ trong tay, đi về hướng giường cách vách. Nhũ mẫu đã bế hài tử lên đang đong đưa dỗ nín, Thẩm Hấp đi qua tiếp nhận hài tử ôm vào trong lòng ngực, dán mặt của mình vào má hài tử. Sau đó thật thần kỳ, hài tử vậy mà cứ thế ngừng khóc.
Tạ Hộ thò lại gần nhìn nhìn, thấy tiểu tử Khang Ninh hóa ra đã tỉnh ngủ, mở to đôi mắt đen lúng liếng nhìn bọn họ, tò mò ngó trái ngó phải, đâu còn chút bộ dáng vừa mới khóc thật thương tâm lúc nãy. Đoán chừng có lẽ hắn nằm ác mộng chứ không phải đói bụng -- hài tử mà đói bụng chính là nhắm mắt lại gào khóc, không cần biết hắn ở nơi nào cũng mặc kệ người ôm hắn là ai, chỉ cần lên tiếng khóc lớn cho tới khi gọi được đúng người tới cho hắn bú.
"Tiểu công tử không khóc nữa, vậy để nô tỳ bế đi."
Nhũ mẫu biết hiện tại đã không còn sớm, công tử và phu nhân hình như đã tính đi ngủ mà lại nghe thấy tiếng tiểu công tử khóc. Đây là nhũ mẫu làm việc thất trách vì thế trong lòng có chút chột dạ. Nếu là chủ nhân khác thì không chừng lúc này đã gọi người tới tống cổ đi rồi.
Bất quá chủ nhân hoàn toàn không giống như những người khác, đặc biệt là công tử gia, đối với tiểu công tử quả thực là sủng đến tận trời, mà tiểu công tử đối với phụ thân này cũng vô cùng thân cận, trừ bỏ thời điểm bú sữa thì phải tìm mẫu thân, những lúc khác chỉ cần Đại công tử có mặt thì tiểu công tử nhất định lựa chọn để Đại công tử ôm ấp.
Tạ Hộ nói với nhũ mẫu: "Nếu đã tỉnh thì hãy chờ một lát mới cho hắn ngủ tiếp. Ta ôm qua cho hắn bú thêm một ít trước đã, chờ lát nữa hắn mệt mỏi thì ngươi lại ôm lại đây là được."
Nhũ mẫu thưa vâng.
Tạ Hộ và Thẩm Hấp liền đem Khang Ninh đã ngủ được một giấc tinh thần tỉnh táo ôm lại giường bọn họ.
Thẩm Hấp thật cẩn thận buông xuống toàn bộ màn trướng màn tạo thành một không gian riêng tư cho một nhà ba người. Thẩm hấp ôm hài tử giao vào tay Tạ Hộ, thấy Tạ Hộ nghiêng người tránh đi để cởi bỏ vạt áo, Thẩm Hấp không khỏi cảm thấy buồn cười nhưng cũng không sán lại gần mà an phận ngoan ngoãn ngồi một bên. Mãi đến khi Khang Ninh bắt đầu bú, Thẩm Hấp mới chồm qua lấy một cái gối dựa lót bên hông Tạ Hộ để nàng chống tay cho thoải mái một chút.
Ánh mắt của đôi phu thê đều đặt trên miệng nhỏ đang mút liên tục của Khang Ninh, ánh mắt Tạ Hộ tràn đầy từ ái nhưng ánh mắt Thẩm Hấp lại di động không ngừng, cứ nhìn Khang Ninh một chút rồi chuyển sang nhìn Tạ Hộ, sau đó đột nhiên kéo vạt áo phía bên kia của Tạ Hộ mở ra. Hiện giờ Tạ Hộ vì để tiện cho bú nên đã sớm không còn mặc yếm, vạt áo vừa kéo mở liền lộ ra bầu ngực mềm mại so với lúc trước vun đầy hơn nhiều. Thẩm Hấp chẳng thèm ngượng ngùng ghé đầu vào, thế nhưng cũng học bộ dáng của nhi tử dùng môi lưỡi bọc lấy đầu ngực cố sức mút vài ngụm, sau đó mới chép chép miệng đưa ra nhận xét cho Tạ Hộ mặt đã đỏ bừng: "Hình như hơi . . . mặn, còn có chút vị sữa."
". . ."
Trình độ vô sỉ của người nào đó đã khiến Tạ Hộ hoàn toàn không biết nói gì cho phải. Thẩm Hấp thấy mặt nàng đỏ như hoa đào trông thật rực rỡ bèn mím môi, còn muốn làm thêm vài lần thì bị Tạ Hộ tránh ra, đưa một bàn tay chặn đầu Thẩm Hấp gắt nhẹ: "Chàng đừng phá nữa!"
Thẩm Hấp lúc này mới ngượng ngùng sờ sờ mũi, sau đó nhìn khuôn mặt thỏa mãn của nhi tử đang bú, Thẩm Hấp như sực nhớ ra vội vàng nói với Tạ Hộ: "Chờ lát nữa hắn ăn no, dư lại liền thưởng cho vi phu đi."
". . ."
Thấy Thẩm Hấp nói câu này với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, Tạ Hộ lại dở khóc dở cười.
Khang Ninh bú một lúc thì lại ngủ mất rồi, Thẩm Hấp thật cẩn thận ôm qua, Tạ Hộ vừa xoay người cài lại vạt áo thì Thẩm Hấp đã mau chóng xuống giường ôm Khang Ninh trở về giường cách vách trả vào trong tay nhũ mẫu. Tạ