Edited by Bà Còm in Wattpad
Tạ Hộ nằm xoài trên mép giường bên cạnh Thẩm Hấp, cầm bàn tay lạnh lẽo của phu quân, nước mắt giàn giụa như bị đứt tuyến lệ, nỗ lực làm mình bình tĩnh lại nhưng không cách gì ngăn được giòng lệ cứ trào ra, ghé sát vào tai phu quân nghẹn ngào kêu: "Thẩm Hấp, Thẩm Hấp . . ."
Dung nhan ngủ say của phu quân đã từng bao nhiêu đêm làm nàng yên tâm khi trong giấc mộng giật mình tỉnh dậy, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy ngay, nhưng chưa bao giờ dung nhan đó lại lạnh băng tái nhợt như thế này. Tạ Hộ úp mặt xuống mép giường khóc nức nở, cũng nghe được bên ngoài bình phong bằng ngọc thạch có thanh âm của một vị Thái y đang bẩm báo tình hình với Thiên Hòa Đế: "Hoàng Thượng, mũi tên này vạn phần may mắn không làm thương tổn tâm mạch của Thẩm công tử, tuy nhiên lại rất khó lấy ra. Nhất định phải rạch mở miệng vết thương, bằng không gai ngược của mũi tên sẽ móc thịt ra từ bên trong vết thương khi kéo mũi tên, tạo thành lượng xuất huyết khó có thể ức chế, đến lúc đó sẽ rất nguy hiểm. Hơn nữa căn cứ theo trạng thái tinh thần của Thẩm công tử hiện giờ, bột ma túy phỏng chừng cũng không thể sử dụng, đến lúc rút mũi tên cũng không biết công tử có thể chịu đựng nổi chăng? Tình huống thập phần hung hiểm, thỉnh Hoàng Thượng bảo cho biết có muốn lấy mũi tên ra ngay lập tức hay không?"
Thiên Hòa Đế trầm mặc trong chốc lát sau đó mới cả giận mắng: "Không lấy mũi tên thì hắn có thể bình an không việc gì mà sống sót hay sao? Trẫm thấy Thái y viện của các ngươi cũng nên hoàn toàn thay người rồi!"
Thiên Hòa Đế hình như còn đá vị Thái y dò hỏi kia một cái khiến Thái y kia té ngã lộn nhào vào phía sau bình phong ngọc thạch. Thiên Hòa Đế cũng từ bên ngoài bước vào đi đến phía trước long sàng, vô cùng đau đớn nhìn Thẩm Hấp hôn mê bất tỉnh và Tạ Hộ đang khóc không ra tiếng.
Hoàng Hậu cũng kêu ma ma đỡ vào nội gian, thấy gương mặt không có chút máu của Thẩm Hấp không kiềm được phát ra một tiếng hô kinh hãi. Hoàng Hậu và ma ma bên cạnh liếc nhau xong mới tiến lên phía trước vài bước, đi đến bên cạnh Tạ Hộ, ấn bả vai Tạ Hộ làm nàng quay đầu lại. Lúc này Tạ Hộ mới thấy Hoàng Hậu nương nương đứng phía sau, đang muốn đứng lên hành lễ lại bị Hoàng Hậu ấn xuống xua tay nói: "Không cần đa lễ."
Đôi mắt phượng lại quét về phía sau lưng của Thẩm Hấp, ngoại trừ có một lỗ thủng đầy máu còn có một cái bớt đỏ thắm hình chim phượng hoàng. Biểu tình của Hoàng Hậu khi thấy cái bớt này quả thực còn khiếp sợ hơn so với thấy miệng vết thương của Thẩm Hấp. Tạ Hộ cũng chú ý tới ánh mắt của Hoàng Hậu đang dừng trên bả vai của phu quân.
Trong đầu có một ý niệm chợt lóe qua, nhưng bởi vì quá nhanh nên nàng không bắt kịp.
Các Thái y làm tốt công tác chuẩn bị, mang tới công cụ để rút mũi tên. Tạ Hộ đành phải đỡ Hoàng Hậu thối lui sang một bên nhưng vẫn không chịu rời xa. Ma ma bên người Hoàng Hậu tới khuyên nàng nhưng nàng cũng chỉ lắc đầu, muốn tận mắt nhìn các Thái y lấy mũi tên.
"A -- --"
Thẩm Hấp phát ra một tiếng gầm rú như mãnh thú bị bao vây, đột nhiên giãy giụa thật mạnh, đụng phải Thái y đang rút mũi tên khiến ông ta ngã bổ ngửa. Thẩm Hấp mở mắt ra, bởi vì đau đớn mà hốc mắt đỏ bừng, tròng mắt tràn đầy tơ máu. Do Thẩm Hấp giãy giụa làm các Thái y căn bản không có cách gì tiếp tục. Tạ Hộ muốn đi đến giữ lại Thẩm Hấp để phu quân không được lộn xộn, chỉ là phía trước của nàng tất cả đều là Thái y chặn đường. Thiên Hòa Đế vọt tới long sàng trước, muốn duỗi tay đè lại Thẩm Hấp nhưng lại bị hắn hất tay ra. Thiên Hòa Đế như bị kích thích, lập tức ôm lấy Thẩm Hấp đang giãy giụa không ngừng, miệng hô: "Hài tử, hài tử! Hãy ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, ta là . . . là . . . là cha của con. Ta là cha của con đây."
Một câu này của Thiên Hòa Đế làm mọi người trong nội gian tẩm điện đều sợ ngây người. Vài Thái y tư lịch còn thấp sợ tới mức dụng cụ đang cầm trong tay rơi xuống loảng xoảng. Hoàng Hậu nương nương mới đi đến bên cạnh bình phong ngọc thạch, còn chưa kịp ra ngoài thì nghe thấy câu nói không hiểu vì sao lại bật ra khỏi miệng Thiên Hòa Đế . . . tức khắc sợ ngây người.
Cho dù Hoàng Hậu đã sớm biết sự thật, chỉ là làm thế nào cũng không thể ngờ một vị Hoàng Thượng luôn luôn bình tĩnh tự kiềm chế sẽ trở nên không lý trí như vậy, trước mặt mọi người nói ra những lời này.
Nhìn một vòng phản ứng của mọi người chung quanh, không có một ai mà không hai mặt nhìn nhau, Thiên Hòa Đế dường như cũng ý thức được bản thân quá xúc động, nhưng cũng chỉ ngẩn người một chút chứ không hề hối hận, bởi vì ngài vẫn ngồi ở mép giường, vẫn giữ ý đồ đè lại Thẩm Hấp không ngừng giãy giụa rồi lại dùng từ kia định nói tiếp gì đó: "Cha . . ."
Thẩm Hấp hình như nghe được từ này, chỉ hơi chút dừng lại, sau đó trong mắt phụt ra một tia hận ý thấu xương, giãy giụa càng lợi hại hơn so với lúc nãy, ngay cả Thiên Hòa Đế cũng bị Thẩm Hấp quét cho vài cái, kim quan trên đầu đều lệch qua một bên, bộ dáng thật là chật vật.
Tạ Hộ nhìn Thẩm Hấp như vậy lòng đau như cắt, lại sợ phu quân giãy giụa lung tung sẽ làm bị thương bản thân, không nhịn được đẩy ra Thái y đứng chắn trước mặt đi đến sau lưng Thiên Hòa Đế nói: "Hoàng Thượng, hãy để dân phụ thử xem sao, để dân phụ vào."
Thiên Hòa Đế vừa bị Thẩm Hấp đập cho một chưởng, đột nhiên ngài nghe thấy phía sau vang lên giọng nói của nữ nhân. Ngài quay lại thấy mặt Tạ Hộ mới chợt nhớ ra nàng là ai, lúc nãy khi Thẩm Hấp nửa tỉnh nửa mê, trong miệng liên tục kêu một cái tên hình như là nhũ danh của nữ nhân này -- -- A Đồng.
Sau đó ngài nghe Lý Mậu bẩm báo, thê tử của Thẩm Hấp tên là Tạ Hộ, nhũ danh A Đồng, bèn vội vàng phái người ra ngoài cung đem nàng tiếp vào.
Thiên Hòa Đế biết nữ nhân này rất quan trọng đối với nhi tử, liền đứng lên để Tạ Hộ chiếm cứ vị trí của ngài. Tạ Hộ lập tức từ phía sau lưng ôm choàng lấy Thẩm Hấp, hai bàn tay đặt ở dưới nách Thẩm Hấp. Bởi vì Thẩm Hấp đặc biệt mẫn cảm ở vị trí dưới nách nên khi bị người chạm vào thì hai tay liền theo bản năng rụt lại, sau đó cả người đều bị Tạ Hộ đè chặt. Tạ Hộ đau lòng cắn môi, đây luôn là hành động thân mật trên giường của hai người, hiện giờ phải dùng đến trong một hoàn cảnh bất đắc dĩ như vậy.
Tạ Hộ ghé sát vào bên tai Thẩm Hấp dịu dàng kêu: "Phu quân, là thiếp. Thiếp là A Đồng, chàng hãy ngoan ngoãn để chúng ta nhổ mũi tên ra. Thiếp và Khang Ninh đều đang đợi chàng, chàng không thể xảy ra bất trắc gì. Chàng đã từng đáp ứng phải chiếu cố hai mẫu tử thiếp thật tốt mà, chàng đã quên rồi sao? Hôm nay Khang Ninh vẫn khóc không ngừng, thiếp dỗ thế nào cũng không nín. Chàng biết ngày thường hắn dính chàng nhất, chàng không ở nhà nên hắn khóc rất lợi hại, ngay cả sữa cũng bú ít hơn bình thường rất nhiều . . ."
Giọng điệu kể lể của Tạ Hộ dường như có một ma lực không tầm thường làm tần số giãy giụa của Thẩm Hấp càng ngày càng nhỏ. Cuối cùng Thẩm Hấp đã có thể bình tĩnh lại,