Edited by Bà Còm in Wattpad
Lại qua vài ngày, sau khi Thẩm Hấp nói chuyện này cứ giao cho Thiên Hòa Đế thì Tạ Hộ cũng không hề hỏi đến, nhưng vài ngày sau Thẩm Diệp bị Hình Bộ "thỉnh" vào đại lao, mọi người trong Định Quốc Công phủ đều bị kinh hãi.
Tạ Hộ cũng kinh ngạc không thôi, hỏi Thẩm Hấp: “Đây là chuyện sao thế? Hình Bộ giữ lại Quốc Công làm gì?”
Thẩm Hấp đang viết chữ, mày nhíu chặt, nhàn nhạt nói: “Hắn làm ra những chuyện này thì cũng phải trả một cái giá khá cao.”
Tạ Hộ lập tức hiểu được, Thẩm Hấp bị tập kích biết bao nhiêu lần không hề ngoài ý muốn chính là Định Quốc Công Thẩm Diệp chủ mưu. Chỉ là lần này sau khi Thẩm Hấp bị bắt cóc thì Thiên Hòa Đế bèn tự mình nhúng tay hỏi đến, vì thế mới tra ra trên người Thẩm Diệp, mặt rồng giận dữ lập tức liền lôi Thẩm Diệp bỏ vào đại lao Hình Bộ.
Chuyện này đúng là ra ngoài dự kiến của Tạ Hộ, đời trước sau khi Thẩm Hấp đăng cơ thì Thẩm Diệp và Định Quốc Công phủ mới bị diệt toàn gia, nhưng một đời này chuyện Thẩm Diệp bị trừng trị chẳng lẽ lại xảy ra trước thời gian nhiều như vậy?
Hơn nữa, vì sao Thẩm Hấp lại vô cùng khác thường? Chỉ khi nào trong lòng Thẩm Hấp phiền muộn thì mới liều mạng viết chữ. Thẩm Diệp bị bắt giữ, theo lý thuyết Thẩm Hấp phải nên cao hứng mới đúng chứ.
Tạ Hộ thấy Thẩm Hấp mím chặt đôi môi, thân cao như ngọc đứng ở sau án thư viết liên tục, đầu mày nhíu lại, ánh mắt chấp nhất nhìn chằm chằm trang giấy trước mặt, cứ viết hết một tờ lại một tờ.
Tạ Hộ không dám quấy rầy, chỉ đứng một bên giúp Thẩm Hấp mài mực thay giấy. Thẩm Hấp viết gần hai canh giờ, sắp tới nửa đêm mới nghỉ tay, lúc này dường như mới nhận ra Tạ Hộ vẫn đứng ở bên cạnh bồi hắn, trong lòng 'ngũ vị tạp trần' kéo nàng ôm vào người, ở trên má nàng hôn một cái, sau đó liền cong lưng chôn mặt vào trong hõm vai của nàng, phát ra một tiếng thở dài.
Tạ Hộ vỗ về phía sau lưng Thẩm Hấp, nghĩ đến vô số lần phu quân đã an ủi mình như vậy, cứ nhẹ nhàng vỗ về, thật lâu sau mới hỏi Thẩm Hấp: “Quốc Công vào đại lao, chàng phiền muộn lắm sao?”
Thẩm Hấp đứng dậy, bình tĩnh nhìn Tạ Hộ, trầm ngâm một lát sau mới mở miệng nói: “Ta không phải phiền muộn về chuyện hắn vào đại lao, mà là phiền muộn sau khi hắn ra.”
Tạ Hộ khó hiểu: “Làm sao hắn có thể ra được? Không phải Hoàng Thượng đã bắt hắn bỏ vào thiên lao sao?”
Tuy rằng Tạ Hộ đến nay vẫn chưa rõ vì sao sau khi Thẩm Hấp đăng cơ sẽ tiêu diệt toàn bộ Định Quốc Công phủ, nhưng dù sao đó là đời trước, một đời này Thẩm Hấp và nàng đã có Khang Ninh, cho dù không phải vì hài tử tích đức thì nàng cũng không muốn Thẩm Hấp trở nên tàn bạo như vậy. Nếu có thể tránh được, mặc dù hy sinh một mình Thẩm Diệp để buông tha cho toàn gia Định Quốc Công phủ cũng đã quá tốt.
Thẩm Hấp nhìn Tạ Hộ thật sâu kín, sau đó mới duỗi tay vuốt ve gò má của nàng, chỉ thở dài một tiếng chứ không nói gì.
Đêm nay Thẩm Hấp thật sự quá khác thường. Chỉ là Thẩm Hấp không nói vì nguyên nhân gì thì Tạ Hộ cũng không hỏi nhiều, chỉ hầu hạ phu quân rửa mặt rồi hai người ôm nhau mà ngủ. Sáng sớm hôm sau trời còn chưa sáng Thẩm Hấp liền rời giường ra phủ.
*Edited by Bà Còm*
Tạ Hộ thức dậy xong liền mang Khang Ninh ra sân chơi, Hoa Ý ở bên người hầu hạ, ngoài ra còn có hai nhũ mẫu. Từ khi Triệu Tam Bảo bị thương, Trúc Tình liền tới xin Tạ Hộ chủ động muốn đi chăm sóc Triệu Tam Bảo. Vốn dĩ Tạ Hộ không đồng ý, dù gì Trúc Tình là người hầu hạ nàng từ nhỏ, mà lúc này Triệu Tam Bảo bị thương chỗ đó, hơn nữa nàng biết sau này Triệu Tam Bảo sẽ có thân phận gì, hiện tại nếu cho phép Trúc Tình đến bên người hầu hạ hắn, vậy trong tương lai Trúc Tình còn có thể làm sao bây giờ?
Chỉ là, sau khi đem tất cả vấn đề lợi hại ra khuyên Trúc Tình một hồi, nha đầu ngốc kia không chỉ không lùi bước mà còn tuyên bố mặc kệ tương lai Triệu Tam Bảo như thế nào, nàng ta đều nhất định phải ở bên người hắn, hơn nữa còn ở trước mặt Tạ Hộ dập đầu. Tạ Hộ bất đắc dĩ đành phải để nàng ta đi.
Đang chơi với Khang Ninh thì có nha hoàn lại đây thông truyền, nói lão thái quân cùng Nhị phu nhân và Tam phu nhân đến Thương Lan Uyển, xin được gặp mặt Tạ Hộ.
Tạ Hộ trong lòng rõ ràng, lúc này bọn họ tới nhất định là vì chuyện của Thẩm Diệp, âm thầm thở dài, giao Khang Ninh cho Hoa Ý rồi đi nội gian thay đổi xiêm y, cho bọn họ tiến vào gặp mặt ở phòng khách.
Đầu tiên là lão thái quân liền quỳ xuống trước mặt Tạ Hộ, Nhị phu nhân và Tam phu nhân khóc sướt mướt đỡ bà ta. Tạ Hộ đâu muốn nhận lễ của những người này, tránh sang một bên sai nha hoàn đỡ mọi người vào ghế.
Lão thái quân liền dẫn đầu khóc sụt sùi, qua một đêm mà dường như đã già thêm mười tuổi, trên đầu tóc cũng bạc đi không ít, chỉ nghe bà ta nói một cách bi thương: “Hiện giờ Quốc Công gia bị Hình Bộ bắt bỏ vào đại lao, gia đình này của chúng ta mắt thấy sắp bị huỷ hoại rồi. Lão thân cũng biết, lúc này tới cầu Đại Hoàng tử cũng không phải phép, chỉ là chúng ta cũng không còn cách nào khác. Nếu Quốc Công gia thật có bất trắc gì, gia đình chúng ta cũng không thể sống nổi, tất cả đều dùng một dải lụa trắng treo cổ đi thôi.”
Tạ Hộ không nói gì, chỉ bưng chén trà nhìn lão thái quân, thấy bà ta than thở khóc lóc trong mắt chứa đựng bi thương thật sự. Nhị phu nhân và Tam phu nhân cũng đồng thời gạt lệ, Nhị phu nhân nói: “Đại bá thật là trụ cột của nhà này, mặc kệ nói như thế nào thì Đại Hoàng tử cũng từng dưỡng ở Đại phòng nhiều năm như vậy, hiện giờ xảy ra chuyện này, cầu xin Đại Hoàng tử chu toàn một phen.”
Biểu tình trên mặt Nhị phu nhân cũng coi như là thật, nước mắt lã chã rơi xuống. Ngẫm lại cũng phải, Nhị phu nhân mấy năm nay chưởng quản hậu trạch của Quốc Công phủ được trên dưới tôn kính, tất cả cũng vì Đại phòng Định Quốc Công phủ không có đương gia chủ mẫu nên mới để một Nhị phòng chủ mẫu đương gia. Nếu Thẩm Diệp không có thì bà ta cũng không có khả năng làm đương gia chủ mẫu của Quốc Công phủ, nghĩ đến chuyện này thì nước mắt cũng đáng mấy phân tiền.
Nhưng vẻ mặt bi thương của Tam phu nhân thật có điểm vi diệu, bà ta nhìn giống như đang khóc nhưng lại không có một giọt nước mắt nào, cũng cầm khăn làm ra vẻ chậm chậm ở trên mặt. Vẻ mặt sầu bi này của bà ta đừng nói là chẳng bằng sự tiếc nuối khi mất đi nô tài tâm phúc, ngay cả một chút thương tâm cũng khó tìm thấy.
Lão thái quân và Nhị phu nhân nói xong, không chờ Tạ Hộ đáp lại, hai người liếc nhau rồi lão thái quân không quan tâm,