Edited by Bà Còm in Wattpad
Thẩm Hấp nói xong câu đó liền vùi đầu vào lòng bàn tay, quanh thân như bọc bởi màn sương mù bi thương dày đặc. Tạ Hộ ở phía sau vòng tay qua eo ôn nhu ôm choàng lấy phu quân, áp đầu lên lưng chàng, trong tai nghe tiếng tim đập thổn thức của Thẩm Hấp, tâm tình cũng theo đó mà hạ xuống.
“Chính là bởi vì quá bẩn, cho nên ta không thể lôi chuyện này ra ánh sáng, Thẩm Diệp đúng là nhìn trúng điểm này nên mới uy hiếp ta như vậy! Vụ uy hiếp này ta không thể không bận tâm, bởi vì ta không dám bảo đảm thái độ của Hoàng Thượng đối với chuyện này là gì. Nếu vì thế mà cảm thấy bị lừa, như vậy . . . cả đời này ta cũng không còn cách nào để báo thù.”
Thẩm Hấp nói đến đó thì Tạ Hộ cũng có thể hiểu được. Thẩm Diệp đáng chết, nhưng nếu Thẩm Hấp không được đăng cơ hoặc không dựa vào Thiên Hòa Đế, với thân phận của Thẩm Hấp thì đích xác lay động không nổi Định Quốc Công Thẩm Diệp. Bởi vì mặc kệ nói như thế nào, Thiên Hòa Đế vẫn muốn nương tay với Thẩm Diệp vì tình nghĩa với Lạc thị -- Thiên Hòa Đế biết mình đã ủy khuất Thẩm Diệp khi bắt hắn cưới Lạc thị, còn không cho phép hắn nạp thiếp, cho nên ngài cần phải ban cho Thẩm Diệp chỗ tốt để bồi thường, mà chỗ tốt này chính là bảo đảm Định Quốc Công phủ được bình an, cho dù Thẩm Diệp phạm lỗi lớn thì cùng lắm chỉ bị tước đi tước vị, nhưng Thiên Hòa Đế nhất định sẽ không giết hắn.
Mà Thẩm Hấp không nói cho Tạ Hộ biết năm đó Lạc thị rốt cuộc gặp phải chuyện gì. Mặc kệ là gì thì chuyện đó nhất định quan hệ đến danh tiết của Lạc thị, vì thế một khi lôi ra ánh sáng thì rất có khả năng sẽ làm cảm tình của Thiên Hòa Đế đối với Lạc thị sụp đổ. Thiên Hòa Đế có thể bởi vì chuyện này mà diệt Định Quốc Công phủ hay không vẫn chưa biết, nhưng một điều chắc chắn là sự tín nhiệm và áy náy ngài dành cho Thẩm Hấp sẽ giảm đi rất nhiều, cũng có thể bởi vậy mà 'giận chó đánh mèo' không chừng. Rốt cuộc không ai biết chính xác Lạc thị ở trong lòng Thiên Hòa Đế chiếm vị trí lớn bao nhiêu?
Tuy rằng ngài có thể vì Lạc thị bảo toàn Định Quốc Công Thẩm Diệp, nhưng đó rốt cuộc là chân ái hay là áy náy? Nếu là chân ái, vậy thì chuyện danh tiết Lạc thị bị hao tổn có khả năng sẽ làm ý chí tinh thần của ngài sa sút; nếu chỉ là áy náy, vậy thì vô cùng có khả năng ngài sẽ cảm thấy bản thân bị lừa, tiện đà sinh ra hiệu quả tương phản, ảnh hưởng đến Thẩm Hấp nhi tử của nữ nhân lừa ngài.
Xem ra nỗi hận của Thẩm Hấp đối với Thẩm Diệp đã sớm thâm nhập cốt tủy, Thẩm Diệp không chết thì Thẩm Hấp nhất quyết sẽ không bỏ qua. Chỉ là nếu Thẩm Hấp muốn hoàn toàn tiêu diệt Thẩm Diệp, vậy thì nhất định phải được sự đồng ý của Thiên Hòa Đế, hoặc là làm sao để tự mình bước lên vị trí cao nhất trong tay nắm quyền sinh sát.
Hóa ra đời trước Thẩm Hấp chính bởi vì nguyên nhân này mới đi tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, cho nên ngay sau khi Thẩm Hấp đăng cơ, mặc dù căn cơ còn chưa ổn nhưng vẫn xúc động diệt toàn gia Định Quốc Công phủ -- thứ nhất là vì hoàn toàn vùi lấp chuyện này, thứ hai cũng vì dồn nén căm tức quá sâu.
Đời trước Tạ Hộ hầu hạ Ngự tiền mười mấy năm, đối với chuyện Thẩm gia bị diệt môn mang đến cho Thiên Duyên Đế ảnh hưởng ác liệt đến độ nào đương nhiên nàng cũng biết tường tận -- quần thần phản đối, bị gán cho ô danh là tàn bạo bất nhân; mãi đến bao nhiêu năm về sau Thiên Duyên Đế tự mình chấp chính làm cho quốc phú dân cường, vậy mà dư âm của sự nghi ngờ và không tín nhiệm của quần thần vẫn còn tồn tại; có thể thấy được ở trong mắt người ngoài, việc Thiên Duyên Đế diệt môn Định Quốc Công phủ đã nuôi dưỡng ngài hơn hai mươi năm là một chuyện hoang đường và tàn bạo đến cỡ nào.
Bỏ qua một bên chuyện đó đã gây ảnh hưởng ác liệt như thế nào đối với sự nghiệp chính trị của Thiên Duyên Đế, ngay cả bản thân của Thiên Duyên Đế cũng bị ảnh hưởng thâm hậu. Thiên Duyên Đế đã từng vô số lần gặp ác mộng, mơ thấy đều là oan hồn Thẩm gia tới lấy mạng, có thể thấy được nội tâm của Thiên Duyên Đế đối với vụ diệt môn Thẩm gia vẫn có hối hận. Tuy nhiên sự tình đã xảy ra rồi, 'Thiên tử giận dữ, thây phơi ngàn dặm', lần đầu tiên Thiên Duyên Đế sử dụng quyền lợi của Thiên tử liền tạo ra cục diện máu chảy thành sông oan hồn không dứt, chuyện này làm sao có thể khiến cho Thiên Duyên Đế cảm thấy thư thái mà sống?
Cho nên vào đời trước, Thiên Duyên Đế chỉ mới ba mươi mà hai bên tóc mai đều đã hoa râm, vì nước nhọc lòng lao lực là lý do thứ nhất, nhưng đâu ai biết bằng Tạ Hộ rằng Thiên Duyên Đế còn có biết bao đêm gặp ác mộng bừng tỉnh, chẳng phải tóc bạc cũng bởi vì xúc động cảm thương cho những oan hồn mà sám hối?
Nếu có thể, Tạ Hộ thật sự không muốn đời này trên lưng Thẩm Hấp vẫn phải gánh một ô danh vong ân phụ nghĩa tàn bạo bất nhân như vậy. Kẻ có tội chính là Thẩm Diệp cùng vài người khác, cũng không phải là toàn bộ Định Quốc Công phủ.
Chỉ là, năm đó Lạc thị rốt cuộc xảy ra chuyện gì Tạ Hộ không biết mà Thẩm Hấp cũng không muốn nói ra. Cho dù nàng có tâm giúp đỡ phu quân giải quyết vụ này cũng không biết phải nên bắt tay từ đâu? Đột nhiên nàng nghĩ ra, năm đó Lạc thị là Đại phu nhân của Định Quốc Công phủ, chuyện của bà đương nhiên thuộc về chuyện hậu trạch trong Định Quốc Công phủ, việc bí ẩn nơi hậu trạch không thể công bố cho người ngoài, mà Thẩm Hấp cũng không có ý vạch trần, vậy có phải nàng nên bắt tay vào điều tra từ hậu trạch hay không? Là một phụ nhân, đem vụ này trở thành chuyện hậu trạch để giải quyết là cách tốt nhất để nàng có thể nhúng tay vào giúp phu quân bài trừ nỗi uất hận phải giấu kín trong lòng.
Tạ Hộ nhớ tới hôm nay lão thái quân cùng Nhị phu nhân và Tam phu nhân tới tìm nàng, bộ dáng lão phu nhân và Nhị phu nhân đối với chuyện năm đó Lạc thị gặp phải nhất định là hiểu rõ trong lòng, nhưng có vẻ như Vạn thị không biết, chỉ là, bộ dáng Vạn thị rõ ràng có hận ý đối với Thẩm Diệp.
Vạn thị vì sao lại hận Thẩm Diệp?
Xem ra, những việc này đích xác nên bắt đầu điều tra từ hậu trạch . . .
*Edited by Bà Còm*
Thẩm Hấp cứu Thẩm Diệp từ đại lao ra, sáng sớm hôm sau liền vào cung thỉnh tội vấn an.
Tạ Hộ sai người đến Hoa Lê uyển thỉnh Tam phu nhân Vạn thị. Lúc Vạn thị tới nơi lộ ra biểu tình thấp thỏm mang theo một chút dò xét. Tạ Hộ gặp bà ta tại chính sảnh của Thương Lan Uyển, nàng mời Vạn thị ngồi nhưng cũng không nói lời nào. Hai người yên lặng một lát. Vạn thị uống hai ngụm trà, có chút ngồi không yên mới hỏi Tạ Hộ đang bình tĩnh nhàn nhã ngồi đối diện ở ghế chủ vị: “Chiêu ca nhi gần đây thế nào? Cũng đã một thời gian không gặp hắn.”
Vạn thị bởi vì không biết bàn tính trong lòng Tạ Hộ, cho nên liền lựa một đề tài không thể sai nhất ra để nói. Khang