Edited by Bà Còm
Ra khỏi chủ viện, Tạ Tân vẫn còn kinh hồn chưa định thần, nhưng cũng ráng chịu đựng một đường không nói gì, thẳng đến khi về tới viện của nhị phòng, lúc này mới thở dài khó xử nhìn Tạ Hộ nói: “Ai da, muội sao phải chuốc khổ chọc vào chuyện này đây. Nếu Lý tiểu thư trở về khóc lóc kể lể một phen, Lý đại nhân muốn gây khó xử với cha, vậy việc cha cần cầu cạnh nhất định không được rồi, phải làm sao bây giờ?”
Tạ Hộ nhìn thoáng qua Vân thị đang từ viện chính bước ra, lắc lắc đầu ra hiệu cho Tạ Tân, trên mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ: “Tỷ cho rằng những lời đánh giá về cha mà Lý tiểu thư nói ra thật sự do chính nàng ta nghĩ ra sao? Nhất định là ở trong phủ Lý đại nhân đã đánh giá như vậy, vì thế nàng ta mới có thể trắng trợn táo bạo nói ra. Vốn dĩ chuyện cha muốn khẩn cầu đã không thành, thế mà chúng ta còn phải nịnh nọt tiểu nha đầu kia sao, vậy mới khiến cho cha khó xử sau này. Chúng ta làm con cái không giúp được cha tiến tới, nhưng chuyện chửi bới làm nhục thanh danh của cha như vậy thì chúng ta không thể nào dung thứ.”
Lúc Vân thị đi đến bên cạnh hai tỷ muội thì nghe thấy các nàng đang nói cái gì mà "tiểu nha đầu" lại còn "chửi bới làm nhục thanh danh" gì đó, trong lòng căng thẳng vội hỏi: “Làm sao vậy, chửi bới thanh danh của ai?”
Tạ Tân và Tạ Hộ liếc nhau, sau khi Tạ Hộ hành lễ với Vân thị xong liền lui đi. Tạ Tân lưu lại kể cho Vân thị nghe hết thảy chuyện phát sinh ở chủ viện lúc nãy.
Vân thị nghe xong thiếu chút nữa kinh hô thành tiếng, bịt miệng trừng mắt khó có thể tưởng tượng A Đồng của bà lại nói ra được những lời như vậy.
“Nương xem chuyện này phải làm sao bây giờ? Có nên tới cửa xin lỗi không?”
Chuyện kết giao giữa các nam nhân Vân thị không phải thật hiểu biết, bà do dự một hồi lâu rồi mới nói: “Chờ cha con trở về ta đi hỏi một chút rồi nói sau. Con cũng đi về nghỉ ngơi trước đi.”
“Vâng.”
Tạ Tân hành lễ xong cũng quay về viện của mình.
Giữa trưa Tạ Cận sắc mặt ngưng trọng trở về. Vân thị ra đón rồi giúp ông thay y phục, pha trà, chờ Tạ Cận ngồi xuống mới đem chuyện phát sinh ở chủ viện kể lại cho Tạ Cận nghe. Tạ Cận bưng chén trà nhưng không uống, kiên nhẫn nghe Vân thị nói xong mới rũ mắt uống một ngụm.
Vân thị thấy ông không nói lời nào nên lại tiếp tục: “Ai nha, cũng là A Đồng không biết tính toán, nói ra những lời đó để đắc tội với Lý tiểu thư. Nếu không chúng ta chuẩn bị chút lễ, mang theo A Đồng tới cửa xin lỗi thôi.”
Tạ Cận buông chén trà, thở ra một hơi thật sâu, đôi mày tựa hồ càng thêm dính chặt vào nhau, "Người không biết tính là ta mới đúng, không phải A Đồng. Cũng vì ta quá ngây thơ, cho rằng Lý đại nhân sẽ vì ta kêu ông ta một tiếng ân sư mà giúp ta một phen, cuối cùng là tự mình trèo cao nên bị ngã xuống mất thể diện, không trách được A Đồng.”
Vân thị vốn dĩ đang thầm vì khuê nữ suy nghĩ vô số cách để mượn cớ giải thích, nhưng không ngờ tướng công cũng không giận nàng. Thấy mày ông nhíu chặt, Vân thị không khỏi tiến lại gần vuốt lên, Tạ Cận ôm bà, lại mở miệng nói: “Đại ca lên tiếng không tham dự cạnh tranh chức quan, lại còn nguyện ý chỉ cho ta con đường thông qua Thượng Thư lệnh Lý đại nhân; lão Tam thì đã nhìn chằm chằm vào chức vụ ở Nghiệm Phong tư; ta nguyện ý đi vào Kê Huân tư, dù làm việc vặt vãnh nhưng vẫn có cơ hội hơn bây giờ. Chỉ tiếc hiện tại con đường thông qua Thượng Thư lệnh đã đi không được, vậy chỉ còn nhờ vả Trương Khánh Quang Trương đại nhân thôi. Sau khi Tả Ông về hưu, Trương đại nhân và Từ đại nhân trước đây là Văn tuyển tư Chủ khảo Hàn lâm viện được nhận chức Lại Bộ Thượng thư. Từ đại nhân thanh liêm công chính nên con đường này không thông rồi; còn Trương Khánh Quang thì có thể chạy chọt, ông ta tuy có năng lực nhưng từ nhỏ gia cảnh bần hàn nên khá tham tiền, ở các tư bộ tất nhiên ông ta cũng cần có tâm phúc, chỉ là hiện tại không biết ông ta muốn nuốt bao nhiêu . . .”
Vân thị không hiểu những chuyện này, chỉ lẳng lặng nghe Tạ Cận nói, Tạ Cận lại thở dài một lần nữa rồi nói tiếp: “Ai nha, Trương Khánh Quang cùng khoa năm Tân Dậu với ta, năm thứ hai ông ta liền khảo trúng thám hoa, còn ta thì khảo bảy tám năm đều không trúng. Hiện giờ đã qua mười mấy năm rồi, ông ta càng leo càng cao, mà ta chỉ dựa vào ân ấm của tổ tông vẫn lăn lộn ở mức tiểu quan thất phẩm, bây giờ còn phải vội vàng đi cầu người ta bố thí cho một chức vị, thật là mỉa mai.”
Vân thị luôn mù quáng sùng bái trượng phu, lập tức ngẩng đầu nói: “Phu quân là người đại tài, tích lũy đầy đủ kinh nghiệm thì sẽ dễ dàng tiến thân, hiện giờ chỉ còn chờ một cơ hội mà thôi. Mặc kệ thành công hay không, thiếp đều nguyện vì phu quân trao ra hết thảy.”
Tạ Cận hôn lên má Vân thị một cái, đối với Vân thị, ông vừa yêu vừa quý tự đáy lòng. Thành thân đã nhiều năm, ông tận mắt chứng kiến xiêm y trang sức của Vân thị càng ngày càng ít, tới lui vẫn chỉ có những thứ từ thời còn trẻ của bà. Nhìn bà ở trước mặt tẩu tử và đệ muội càng ngày càng trầm mặc không có tiếng nói, ông nhìn ở trong mắt đau ở trong lòng.
***
Sau khi ăn xong, Tạ Hộ về Tốn phương cư, còn chưa ngồi yên đã thấy Tạ Thiều thập thò ở cửa viện, thấy nàng quay đầu lại mới sờ mũi đi vào.
Tạ Hộ nhếch miệng cười: “Ca, không phải mỗi ngày cha đều bắt ca đến Diễn Võ Trường chạy vài vòng hả? Sao lại tới tìm muội?”
Tạ Thiều cười hắc hắc, cũng không che dấu nói thẳng: “Có việc mà.”
Tạ Hộ liếc nhìn hắn, gương mặt nho nhỏ lộ vẻ thông minh giảo hoạt làm người khác không giận nổi, làn da trắng nõn ửng hồng giống viên trân châu dưới ánh mặt trời rực rỡ lấp lánh khiến người say mê, “Nếu lại muốn nhờ muội đem ca ra ngoài vậy thì không được. Lần trước sau khi trở về mẫu thân liền tới hỏi muội sao đi lâu như vậy, đã bị hoài nghi rồi.”
Sau khi Tạ Thiều bị phạt quay