Edited by Bà Còm
Ba cô nương cùng rơi xuống nước, đây cũng không phải là một chuyện nhỏ nên gia chủ Định Quốc Công phủ đương nhiên không thể nhân nhượng lướt qua chuyện này, thế là bắt đầu một phen tra hỏi, ở hậu viện cũng tạo nên một trận phong ba không nhỏ.
Vưu tiểu thư hô to oan uổng, Tạ Hành và Tạ Ngọc đều một mực chắc chắn nàng ta đẩy bọn họ xuống nước, đưa lý do Vưu tiểu thư lúc ấy bực tức Tạ Hành đã chặn tầm mắt nàng ta đang nhìn tài tử trên đình vì thế mới ra tay đẩy Tạ Hành. Thẩm Thiến cũng nhớ không được tình huống cụ thể ngay lúc đó, chỉ nói cảm thấy thân thuyền tròng trành rồi mơ màng hồ đồ bị lôi xuống nước. Lời nói của Thẩm Thiến càng làm Vưu tiểu thư hết đường chối cãi, Ngự sử phu nhân liên tục hành lễ xin lỗi Thẩm gia và Tạ gia, nói cách gì cũng không thể rửa sạch hiềm nghi trên người Vưu tiểu thư, hai mẫu nhi đành nhận hết sự châm chọc của mọi người trong sảnh.
Tạ Hộ thở dài, Tạ Tân cũng không biết nói gì hơn. Tuy Tạ Tân không xác định được đám Tạ Hành rơi xuống nước như thế nào, chỉ biết rằng Vưu tiểu thư cùng đám Tạ Hành không oán không thù, căn bản không có khả năng ra tay đẩy bọn họ; cho dù Tạ Hành nói có bài bản hẳn hoi, nhưng Tạ Tân vẫn tin tưởng Vưu tiểu thư không phải là loại người vì nhìn nam nhân mà ra tay muốn hại ba mạng người.
Tạ Tân thầm nghĩ nếu Tạ Hộ không lôi kéo nàng cùng nhau ngồi thuyền mà để nàng lên thuyền của Tạ Hành, vậy thì người đứng ở vị trí Vưu tiểu thư lúc này không phải sẽ là nàng sao? Tạ Tân chăm chú nhìn muội muội đang thản nhiên uống trà thầm hoài nghi, chẳng lẽ tiểu nha đầu này đã sớm biết đám Tạ Hành sẽ rơi xuống nước, vì thế mới nhất định giữ nàng lại?
Tạ Hộ uống một ngụm trà nóng, lại nhã nhặn cắn một miếng điểm tâm, thấy tỷ tỷ đang nhìn mình liền tự động cầm một miếng bánh đưa tới tay tỷ tỷ, vô tâm vô phế nói: "Tỷ, điểm tâm này ăn rất ngon, tỷ nếm thử xem."
". . ."
Tiểu nha đầu tham ăn này, chắc hẳn không lợi hại vậy đâu. Tạ Tân nghĩ thầm.
***
Tiệc mừng thọ của Lão thái quân Định Quốc Công phủ đương nhiên sẽ không vì sự tình phát sinh giữa các tiểu cô nương làm ảnh hưởng, chỉ đáng thương cho mẫu nhi Vưu tiểu thư hết đường chối cãi, đã vậy còn bị Thẩm gia mời ra khỏi phủ, thật sự là oan khuất tới cực điểm.
Tạ Hành, Tạ Ngọc và Thẩm Thiến không có chuyện gì, mỗi người ở phòng ấm uống một chén trà gừng hoa quế, thay xiêm y xong cũng xuất hiện lại. Cả buổi chiều các cô nương đều đàm luận quay quanh chuyện Vưu tiểu thư có tâm địa ngoan độc thế nào, càng nói càng thêm thắt nhiều hơn, nói có bài bản hẳn hoi thật giống như các nàng tận mắt chứng kiến Vưu tiểu thư động lòng xấu xa hại người như thế nào.
Tạ Tân và Tạ Hộ đương nhiên sẽ không phụ họa theo bọn họ, hai tỷ muội an phận ngồi một góc hạ quyết tâm không tham gia náo nhiệt. Tạ Tân nói với Tạ Hộ chờ hôm khác phải đi phủ Ngự sử an ủi Vưu tiểu thư để trấn an nàng ta một chút, Tạ Hộ gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Dùng xong bữa tiệc mừng thọ thì khách tự tan. Tạ Hộ theo Vân thị chen vào dòng người chen chúc xô đẩy nhau vào sảnh đường hành đại lễ với Lão thái quân, sau đó cáo từ Đại phu nhân Trưởng Tôn thị của Thẩm gia. Trưởng Tôn thị lôi kéo tay Vân thị mời lần tới gặp mặt, thịnh tình không thể chối từ, Vân thị đành phải gật đầu đáp ứng.
Ba mẫu nhi ở trên xe ngựa chờ Tạ Cận và Tạ Thiều, hai người được tôi tớ Thẩm phủ đỡ ra, thật đúng là 'cha nào con nấy', uống nhiều đến nỗi mặt mày đỏ bừng.
Cưỡi ngựa không được rồi, Vân thị và Tạ Tân đỡ Tạ Cận lên chiếc xe ngựa to, lại sai người đem chiếc xe ngựa khác nhỏ hơn cho Tạ Thiều, kêu Tạ Hộ ngồi cùng để chăm sóc.
Hai huynh muội lên xe, xe ngựa bắt đầu chuyển động. Tạ Hộ đang cầm khăn lạnh chuẩn bị lau mặt giúp Tạ Thiều tỉnh rượu, cặp mắt vốn dĩ đang say rượu mà nhắm chặt đột nhiên mở to, dọa Tạ Hộ nhảy dựng.
Nhanh chóng nhìn nhìn bốn phía xác định đã ở trên xe, Tạ Thiều mới lăn long lóc xoay người ngồi dậy, nhận lấy khăn lạnh trong tay Tạ Hộ tự mình lau mặt lau tay.
Tạ Hộ kinh hãi: "Ca ca giả say sao?"
Tạ Thiều nháy mắt với Tạ Hộ nói: "Gào to gì chứ? Chúng ta nếu không giả say thì bọn họ còn phải rót cho chúng ta đến chết!"
"Có ý gì vậy? Chẳng lẽ cha cũng giả bộ?"
Tạ Thiều khai sáng đầu óc cho Tạ Hộ, nhấm nhẳng: "Không giả say không được đâu, quan cấp thấp ở trên bàn tiệc đều không phải là người, uống chết ai thèm quản?"
Tạ Hộ không biết trên bàn tiệc còn có quy củ này, biết Tạ Thiều không có việc gì cũng cảm thấy yên tâm. Tạ Thiều xốc lên màn xe hít sâu một hơi rồi nói: "Hôm nay là lần đầu tiên ta tới Định Quốc Công phủ được mở mang kiến thức. Quả thực những kẻ có thể tiến xa trên quan trường đều là cáo già, trước đây ta cho rằng làm quan đều là những kẻ cổ hủ, không nghĩ tới còn có những người này, mỗi ngày theo chân bọn họ đấu đá cũng khá thích thú đấy."
Tạ Hộ đối với tính tình "Không đấu không vui" của huynh trưởng nhà mình thật đúng là hết ý kiến, hóa ra đời trước lão nhân gia ngài không thèm vào triều là vì cảm thấy trong triều đều là những kẻ cổ hủ không thú vị sao? Thật ra thì cũng đâu còn cách nào, đời trước ngài chính là xuất thân phú thương, không có nửa điểm liên quan đến triều đình!
"Ai da, đúng rồi, muội có biết mẫu thân của Thẩm Đại Lang chết khi nào không?"
Tạ Hộ sửng sốt, không ngờ Tạ Thiều đột nhiên thay đổi đề tài. Tạ Thiều thấy Tạ Hộ thất thần không khỏi giải thích thêm: "Hôm nay Thẩm Đại Lang có lộ mặt! Mặc một thân tang phục đi dự thọ yến! Muội không thấy sắc mặt Định Quốc Công ngay lúc đó đâu, dường như đang hận không thể xông lên cắn chết Thẩm Đại Lang đấy."
Tạ Hộ nghe xong cũng thấy căng thẳng, nghĩ nghĩ một chút mới nói: "Hình như nghe nói đã chết hai năm."
Tạ Thiều bừng tỉnh: "Ồ, hai năm à. Vậy cũng đúng là đang trong kỳ hiếu tang, nhưng tang kỳ này cũng đâu phải chỉ một mình huynh ấy giữ, tổ chức thọ yến trong khi để tang, Định Quốc Công phủ rất kỳ quái."
Tạ Hộ nhìn thoáng qua Tạ Thiều, tiếp lời: "Vốn dĩ đâu có đạo lý nào mà trưởng bối phải để tang cho vãn bối? Thẩm Đại phu nhân qua đời đã hai năm thì Lão thái quân mới làm tiệc mừng thọ, vậy cũng đâu có gì kỳ quái. Thẩm Đại công tử là đích tử, giữ ba năm hiếu tang cho mẫu thân cũng là chuyện nên làm, chỉ là mặc tang phục tham dự tiệc mừng thọ xác thật có chút . . . cá tính."
Ở trong đầu