Edited by Bà Còm
Lúc Tạ Hộ cảm thấy mỹ mãn cầm ba quyển sách quay ra, vừa vặn ở cửa đụng phải một người, chịu đựng sống mũi đau nhức ngẩng đầu nhìn lên, Tạ Hộ chỉ cảm thấy máu trong người dường như bị rút cạn, kinh ngạc sợ hãi nhìn Thẩm Hấp với vẻ mặt thâm trầm đang đứng ở cạnh cửa.
Không thể không khen, gương mặt của Thẩm Hấp thật sự không thể chê được. Lúc ôn hòa thì nhìn tươi đẹp như phong cảnh núi non vào xuân, sáng bừng như nhật nguyệt chiếu rọi, tuấn ngạn như một bức họa; còn lúc thâm trầm thì nhìn rất yêu mị dụ hoặc, giống như quỳnh hoa nở rộ về đêm, cô lãnh thanh ngạo.
Tạ Hộ ôm mũi cố nén đau, nhìn gương mặt tuyệt đối có thể điên đảo chúng sinh, nhất thời đã quên mình muốn làm gì.
Thẩm Hấp lạnh mặt, trong lòng thì ngược lại có một ngọn lửa đang thiêu đốt. Vốn dĩ muốn tìm một chỗ yên lặng để bình tĩnh lại, ma xui quỷ khiến lại đưa hắn tới nơi này, còn chưa vào cửa đã vừa vặn bị một làn gió thơm ập vào người, mà lúc này, làn gió thơm kia đang che lại chóp mũi phiếm hồng, nhìn hắn nước mắt lưng tròng, hai hàng mi dài như hai cánh bướm đen nhánh phủ một lớp kim quang phất lên phất xuống, thật sự như đang uyển chuyển bay múa trong cõi lòng u ám của hắn. Trong một khắc, Thẩm Hấp tựa hộ như bị ma nhập, thanh âm cộc lốc phát ra một câu: “Đi ra ngoài.”
Giọng điệu lạnh như dao đâm vào tai Tạ Hộ, khiến nàng bị đả kích mạnh rũ vai xuống, gục đầu không dám nói một lời vội vàng đi ra ngoài. Nhưng khi sắp vượt qua người Thẩm Hấp thì khuỷu tay nàng đột nhiên bị nắm lấy với sức lực mạnh kinh người. Tạ Hộ cứng đờ quay đầu nhìn thoáng qua Thẩm Hấp, chỉ thấy chủ tử không quay đầu lại, nhưng chủ tử không cần quay đầu Tạ Hộ cũng có thể cảm giác ra sự tức giận tỏa ra từ người của Thẩm công tử.
Nuốt ngụm nước miếng âm thầm kêu khổ. Nàng vốn nghĩ chủ tử hiện tại đang bị giáo huấn ở Quốc công phủ, khẳng định sẽ không xuất hiện ở chỗ này cho nên nàng mới đánh bạo lại đây. Ai ngờ vận số của nàng đen đủi như vậy, không những bị bắt gặp mà còn đâm ngay vào người chủ tử. Lúc này chủ tử vừa mới bị lão tử giáo huấn, tâm tình khẳng định không tốt, nàng còn ở vào đúng thời điểm này đụng phải họng súng, nếu tình cảnh này xảy ra ở đời trước thì chính là phải nhận mệnh bị đánh chết.
Tạ Hộ nhìn Thẩm Hấp sắp nổi giận, lại nhìn nhìn cánh tay đang bị nắm chặt. Tiếng cửa phòng được đóng lại vang lên, Tạ Hộ lúc này mới giật mình nhận rõ, hóa ra lúc nãy chủ tử ra lệnh ‘Đi ra ngoài’ không phải là nói với nàng, mà là ra lệnh cho Nhiếp Nhung và Triệu Tam Bảo. Tên Triệu Tam Bảo khốn kiếp kia còn ác độc đóng cửa lại . . . Đây là âm mưu muốn bức tử nàng mà.
Thư phòng chỉ còn lại Thẩm Hấp và Tạ Hộ. Trái tim của Tạ Hộ quả thực sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, nàng thật cẩn thận giương mắt nhìn Thẩm Hấp đang đứng bất động. Tạ Hộ cũng không dám tùy tiện rút tay ra, đành phải để Thẩm công tử tùy ý nắm lấy, cho dù cánh tay sắp bị bẻ gãy, thân là nô tỳ tận trung nên Tạ Hộ cũng không dám rên lên một tiếng.
Hai người cứ đứng như vậy trong khoảng thời gian nửa chén trà nhỏ. Tạ Hộ đánh giá có lẽ chủ tử đã nguôi giận, hiện tại đang đợi một cái thang để leo xuống, vì thế sau khi cân nhắc thật cẩn thận, rốt cuộc nhịn không được liếm liếm đôi môi trắng bệch, nhỏ giọng mở miệng: “Thẩm, Thẩm công tử . . . Muội . . . !”
Tạ Hộ còn chưa nói xong đột nhiên cảm thấy cánh tay bị một cổ lực rất lớn kéo về phía trước, nhanh như chớp nàng đã bị ném lên nhuyễn tháp trước cửa sổ phía nam của thư phòng. Đây là nhuyễn tháp có án trà mà lần trước nàng tới đọc sách chính là ngồi ở đó, nhưng lần này nàng không muốn ngồi. Tạ Hộ cảm thấy phần lưng bị va chạm xuống mặt nệm, nàng kinh hô ra tiếng, nhưng không ngờ sự tình chờ đợi nàng càng khủng bố hơn.
Khi nàng còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Hấp liền nhào tới đè lên phía trên, hai cánh tay Tạ Hộ bị ép xuống mặt đệm. Thẩm Hấp quỳ sấp ở phía trên người nàng, hơi thở nóng hổi áp bách truyền đến làm Tạ Hộ kinh hãi nói không ra lời. Nhìn chủ tử hai mắt đỏ bừng lộ ra hung quang, tuy là người hai đời mà Tạ Hộ cũng chịu không nổi bắt đầu phát run, ngay cả hô hấp cũng không dám, tim đập thình thịch lợi hại, không biết kế tiếp mình phải đối mặt với tình huống gì.
“Ba lần bốn lượt xâm nhập nơi này, ngươi muốn làm gì?”
Thanh âm khàn khàn vang lên ở đỉnh đầu của Tạ Hộ, sự thịnh nộ của Thẩm Hấp làm Tạ Hộ sợ tới mức cả người run lập cập, lắp bắp nói: “Xin, xin lỗi, muội, muội lần tới sẽ không bao giờ vào đây nữa. Thẩm công tử, tha, tha cho muội đi.” Tạ Hộ không chút nào ngại ngùng xin tha, cuối cùng còn cố ý bỏ thêm câu xưng hô ‘Thẩm công tử’, muốn đánh thức lý trí của chủ tử, xem chủ tử có thể nể tình Tạ Thiều mà bỏ qua cho nàng lần này.
Chính là diễn tiến cố tình lại không như nàng mong muốn. Tạ Hộ nói hai câu ‘không bao giờ vào đây’ và ‘tha cho muội đi’ dường như đang đập thẳng vào tai Thẩm Hấp khiến màng nhĩ kêu ong ong. Nàng nói không bao giờ tới nữa . . . Muốn hắn tha cho nàng? Vì sao sẽ không tới? Muốn hắn tha cho nàng thế nào?
Nếu nàng đã sợ hắn như vậy, vậy hắn còn phải bận tâm gì nữa?
Ánh mắt Thẩm Hấp thâm trầm, nhìn khuôn mặt nhỏ hoa dung thất sắc vì bị đè ở dưới thân. Mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng gương mặt này thật sự có thể mê hoặc nhân tâm, ngũ quan tú lệ không có chỗ nào là không cám dỗ. Ánh mắt Thẩm Hấp dừng lại trên đôi môi anh đào đầy đặn đỏ hồng đang hé mở, Thẩm Hấp cảm giác được cổ họng của hắn đang khô khốc, muốn không màng tất cả nhấm nháp cái miệng nhỏ xinh làm cho hắn tình mê ý loạn, ma xui quỷ khiến liền cúi đầu hướng đến cặp môi dụ hoặc kia.
Tạ Hộ sợ tới mức quả tim muốn vọt ra khỏi cổ họng, trong tai không nghe được bất cứ thanh âm gì, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, chỉ cảm thấy hơi thở ấm áp của chủ tử càng ngày càng gần thổi trên má nàng. Nàng dường như bị hơi thở bá đạo kia vây hãm không thể động đậy. Mắt thấy môi của hai người sắp sửa chạm vào nhau, Tạ Hộ rốt cuộc hồi thần quay đầu đi. Môi của Thẩm Hấp dừng lại trên cằm của nàng.
Trong mắt