Edited by Bà Còm in Wattpad
Tạ Thiều có người trong lòng, chuyện này cũng không phải là nhỏ. Ngày hôm sau Tạ Hộ liền đến chỗ Vân thị tìm hiểu, nếu Vân thị không biết nàng cũng có thể đem chuyện này nói cho Vân thị nghe, sau đó để Vân thị đi hỏi Tạ Thiều. Ai ngờ sau khi nghe Tạ Hộ nói ra, Vân thị bảo rằng bà đã sớm biết.
Đối phương là thứ nữ của Vinh An Quận vương phủ, tên là Phó Song. Vân thị cũng từng gặp qua nàng vài lần, cảm thấy cô nương kia tính tình thật tốt, tri thư đạt lý.
Phó Song thì Tạ Hộ cũng đã gặp qua, trong đầu nhớ lại gương mặt tái nhợt cùng bộ dáng co rúm của cô nương kia. Tuy rằng xuất thân từ Quận vương phủ nhưng Phó Song lại không hề kiêu căng chút nào, đối đãi với nàng cũng thập phần hòa khí, tính tình thoạt nhìn xác thật không tệ. Lý tiểu thư của Thượng thư lệnh gia chính là gả cho đích huynh của Phó Song, lúc ấy Tạ Ngọc còn giúp Lý tiểu thư trào phúng Phó Song không có địa vị gì ở Vinh An Quận vương phủ, Phó Song cũng không tức giận, chỉ cúi đầu không nói lời nào.
Tạ Thiều tính tình lưu manh như thế mà lại đi thích một cô nương như vậy, chẳng lẽ thật sự là 'già néo đứt dây' sao?
“Tuy nói A Thiều nhìn trúng người ta, bất quá đối phương dù sao cũng là cô nương của Vinh An Quận vương phủ, mặc dù là thứ xuất nhưng phần thắng nghiêng về nhà chúng ta cũng không lớn. Cho nên nương dặn A Thiều nên giấu kín đừng nói, chờ hết thảy đều chuẩn bị tốt thì chọn một người ổn thỏa đi làm mai, đến dò xem Quận vương phủ có ý kiến gì.”
Vân thị đương nhiên hy vọng nhi nữ gả cưới đều được như ý, chẳng qua như ý hay không còn phải dựa theo năng lực của mình. Nếu Quận vương phủ chê bai nhà mình thì cũng đâu còn cách nào.
Tạ Hộ nghĩ một chút rồi nói: “Con cảm thấy mối hôn sự này cũng không phải khó cầu. Phó Song tỷ tỷ ở Quận vương phủ đứng hàng thứ mười một, mặt trên có bốn đích tỷ và sáu thứ tỷ. Nàng là thứ xuất, cũng không nghe đồn nàng có tài danh gì, cho nên địa vị trong Quận vương phủ sẽ không cao. Nhà chúng ta mời người làm mai có thân phận cao một chút, sau đó đưa 'tam thư lục lễ' linh tinh gì đó đều dựa theo quy tắc nghênh thú đích nữ mà làm. Trừ phi trưởng bối của Quận vương phủ không muốn để Phó Song tỷ tỷ gả tốt, bằng không thì thật sự không có lý do gì mà không đồng ý. Chúng ta dù cho vô dụng nhưng cũng là Hầu phủ đấy thôi.”
Vân thị thở dài, cảm thán nữ nhi rốt cuộc đã trưởng thành, gật đầu nói: “Mấy chuyện này nương đều biết, cho nên mới không khuyên ca ca của con phải bỏ cuộc. Mấy hôm nay nương đã chuẩn bị cho hắn lễ tiết quà tặng đầy đủ, chờ sang năm liền đi Quận vương phủ cầu hôn. Nếu Quận vương phủ đồng ý, nương nghĩ tháng sáu sẽ cho bọn họ thành thân. Ca ca của con cũng không còn nhỏ, đâu thể đợi mãi.”
Kỳ thật Vân thị đã sớm sốt ruột vì Tạ Thiều, bất quá luôn là "Thái giám gấp nhưng Hoàng đế không vội", tìm cho mối nào Tạ Thiều cũng không nguyện ý, không phải ngại cô nương này quá bá đạo thì lại chê cô nương kia khó coi. Khó khăn lắm mới gặp được một người hắn thích, Vân thị nghĩ cho dù dùng hết gia tài cũng muốn giúp nhi tử cưới tức phụ vào cửa mới được.
Tạ Hộ nhìn vẻ mặt từ ái của Vân thị, trong lòng cảm thán mệnh của Phó Song thật tốt mới có thể được một bà mẫu như Vân thị. Lúc này, Tạ Hộ thật có chút hâm mộ nam tử, là cô nương cho dù có tốt tới đâu thì tương lai cũng phải gả vào nhà người ta -- khi đến tuổi xuất giá thì thân như cánh lục bình mặc cho dòng nước đưa đẩy đến đâu thì phải đậu đó -- đến khi gả rồi thì phải bắt đầu thích ứng với một gia đình mới, gặp một bà mẫu hiền lành giống Vân thị thì cuộc sống có thể nói là được rơi vào vại mật, nhưng nếu gặp phải một bà mẫu ác độc, vậy thì cuộc tranh đấu giữa bà bà và tức nhi sẽ vô cùng xuất sắc.
Mang theo tâm tình phức tạp, Tạ Hộ đi về sân viện của mình, không hiểu sao lại cảm thấy uể oải, kêu Trúc Tình trải giường rồi dứt khoát đi nội gian nằm nghỉ. Ai ngờ nằm mãi cũng ngủ không được, cứ trằn trọc qua lại, trong đầu không gạt ra được hình ảnh một bàn tay đã nắm lấy tay nàng không ngừng đi về phía trước . . .
*Đăng tại Wattpad*
Tháng giêng qua đi, Vân thị liền đến chủ viện bẩm báo với Hình thị, chính thức mời người làm mai cho Tạ Thiều. Người được mời chính là môn sinh của Tả tướng, Trung thư lệnh Nghiêm đại nhân. Chỉ là lễ đính hôn mà Vân thị đã chuẩn bị mười tám gánh lễ vật, trong khi lễ đính hôn của một đích nữ bình thường chỉ có mười sáu gánh, bởi vậy có thể chứng tỏ Tạ gia đối việc hôn nhân này thật sự coi trọng.
Vinh An Quận vương phủ cũng không gây khó xử. Quận vương gia đích thân ra mặt tiếp nhận thư cầu thân của Tạ phủ. Nghiêm đại nhân mang theo tin tức tốt về cho Quy Nghĩa Hầu phủ.
Nếu Quận vương gia đã chính miệng đáp ứng, vậy hôn sự của Tạ Thiều và Phó Song liền tính là định xong. Hai nhà đều phái ra bà mối, thương nghị thời gian hạ sính chính thức. Tạ gia sốt ruột, liền định ở ngày hai tháng hai, đưa ba mươi sáu gánh sính lễ tới Quận vương phủ. Dựa theo tục lệ gả cưới của Yến quốc, số gánh lễ vật để chính thức hạ sính lễ sẽ phải gấp đôi lúc cầu hôn, Tạ phủ làm đúng như vậy. Do đó Quận vương phủ đâu có lý do gì để gây khó dễ, mà mấu chốt chính là, Tạ gia nhị phòng cũng 'biết người biết ta', không dám cầu thân với đích tiểu thư của Quận vương phủ, chỉ là một cô nương thứ xuất mà có thể được thể diện lớn như vậy xem như gả tốt.
Ngày lành của Tạ Thiều và Phó Song liền định vào ngày sáu tháng năm, sau tết Đoan Ngọ một ngày.
Tạ Thiều được một mối hôn sự chính mình vừa lòng, mấy ngày nay đi đường bước chân sinh phong, gặp người liền cười toe toét, tâm tình tốt như thế nào cũng giấu không được, ngay cả Tạ Hộ nhìn cũng cảm thấy chướng mắt, vậy mà bản thân vị ca ca này lại không tự giác muốn thu liễm chút nào.
*Đăng tại Wattpad*
Đầu tháng tư, nhị phòng Tạ gia lại nghênh đón một sự kiện trọng đại. Một sự kiện khiến tất cả mọi người đều rớt tròng mắt.
Định Quốc Công phủ phái người tới làm mai, muốn bàn về việc hôn nhân của Đại công tử Thẩm Hấp cùng Ngũ cô nương Tạ Hộ. Tin sét đánh giữa trời quang lập tức bổ xuống trên đầu Tạ Hộ khiến nàng sững sờ tại chỗ, sau một lúc lâu cũng chưa nói được nên lời.
Không chỉ là nàng mà còn có Hình thị, Tạ Cận và Vân thị, ai nghe thấy tin này cũng có biểu tình y như Tạ Hộ, chỉ khác chút xíu là Tạ Hộ cảm thấy mình bị sét đánh, còn những người khác thì lại cảm thấy như bị chiếc bánh có