Edited by Bà Còm in Wattpad
Tạ Thiều trải qua hôn lễ thật thuận lợi, rượu uống ba tuần xong liền tự giác về tân phòng, cách ly hết thảy những người muốn nháo động phòng, đem cửa tân phòng khóa chặt, mặc cho ai gõ cũng không mở, thành công bảo vệ tân nương tử.
Tạ Hộ, Tạ Tân vẫn luôn cùng Vân thị lưu lại bên ngoài chờ khách khứa tan hết rồi an bài hạ nhân thu thập bàn ghế chén đũa. Lần đầu tiên Tạ Hộ cảm nhận được điều khiển một phủ không dễ, từ trên xuống dưới phải sử dụng hết tất cả nhân công, mọi người phải theo đúng trình tự mà làm việc, bất luận có một sai sót trong phân đoạn nào đều có khả năng tạo thành phiền toái rất lớn. Lúc trước Vân thị sẽ không để Tạ Hộ chạm vào những việc này, bất quá hiện giờ bà nghĩ Tạ Hộ sắp phải xuất giá, gả tới phu gia không thể so với ở nhà có phụ mẫu huynh tỷ yêu thương, lại không giống Tạ Tân gả cho một tướng công có gia đình đơn giản.
Trong Quốc Công phủ quy cách tất nhiên sẽ nâng cao một bước, tuy là Hầu phủ cũng không thể với tới. Bên trong Quốc công phủ quy củ nhiều như lông trâu, Vân thị chỉ hận mình xuất thân quá thấp, không thể dạy dỗ nữ nhi được nhiều thứ hơn.
Tân tức phụ vào cửa, buổi sáng hôm sau dựa theo thông lệ phải vấn an kính trà cho công bà. Vân thị vốn dĩ muốn miễn đi tục lễ này, để hai đứa nhỏ nghỉ ngơi cho khỏe, không ngờ tới đúng giờ Thìn thì Tạ Thiều đã dẫn Phó Song tới chủ viện. Tạ Thiều mắt nhắm mắt mở, hiển nhiên là bị kéo dậy không bao lâu. Nhìn lại tân tức phụ, tuy rằng sắc mặt cũng mệt mỏi nhưng tinh thần lại không tệ lắm, ăn mặc chu đáo, cử chỉ khéo léo, trên mặt thoa một lớp phấn mỏng, tuy không diễm lệ như hôm qua nhưng lại có điểm tươi mát nhã nhặn.
Phó Song kính cẩn hành lễ với Vân thị và Tạ Cận. Vân thị đã sớm chuẩn bị quà tặng đưa cho nàng rồi hiền lành dặn dò vài câu, làm Tạ Thiều đỡ Phó Song ngồi xuống nói chuyện.
Tạ Hộ cũng vội vã muốn gặp tân tẩu tử, sáng sớm đã dậy. Bất quá chờ nàng đến đại sảnh thì không ngờ vẫn là đến chậm, cha nương và tẩu tẩu đang ngồi nói chuyện. Tạ Hộ im lặng đi vào, ở bên cạnh nhún gối phúc lễ với Tạ Cận và Vân thị. Vân thị thấy nàng đến liền kêu nàng tới hành lễ với tẩu tẩu.
Phó Song đã biết tiểu cô này, lúc trước hai người gặp qua đều có hảo cảm với nhau. Tạ Hộ còn chưa kịp hành lễ đã được Phó Song đứng lên đỡ lấy, hai người nắm tay nhau ngồi xuống một bên. Phó Song biết nàng cũng sắp sửa phải xuất giá, đề tài nói chuyện của hai người tự nhiên liền nhiều lên. Mắt thấy tân tẩu tử cùng tiểu cô tán gẫu thật nóng bỏng, tân lang ngược lại bị bỏ rơi một bên, Tạ Thiều xen miệng vào vài lần cũng không thành công.
Vân thị nhìn xem canh giờ, gọi Phó Song đi thỉnh an Hình thị.
*Đăng tại Wattpad*
Tháng bảy trời đã oi bức giống cái lồng hấp, ngồi ở một chỗ không nhúc nhích chỉ trong chốc lát thì người đã đầy mồ hôi.
Tạ Hộ sợ nóng, hận không thể mỗi ngày tắm ba lần. Giá y của nàng đã làm xong, mấy ngày nay nàng bị Vân thị nhốt ở trong phòng thử giá y, mời cả tú nương về nhà, chỗ nào không thích hợp thì phải sửa ngay lập tức, Tạ Hộ bị lăn lộn khổ không nói nổi.
Vào ngày mùng chín, Định Quốc Công phủ đưa tới một sọt quả vải ướp lạnh. Nghe nói là khi Thẩm Hấp đi Giang Nam vòng qua phủ Quảng Châu, trở về đúng lúc mùa vải liền thuận đường mang về bốn sọt, dọc đường đi thay đổi mười mấy con ngựa, năm mươi cân quả vải dùng hết gần hai trăm cân khối băng, hơn nữa dùng hai ngày hai đêm chạy như điên mà về, vì thế mới bảo vệ quả vải được tươi rói, vừa trở về liền mau chóng phân ra để mọi người trong phủ được ăn vải tươi, còn một sọt liền đưa đến Quy Nghĩa Hầu phủ.
Loại quả vải này đời trước Tạ Hộ ở trong cung đã ăn qua vài lần, chỉ là được chia cho rất ít, nàng chưa từng nghĩ tới loại chuyện tốt này thế nhưng còn sẽ rơi xuống người nàng, cả một sọt vải ướp lạnh lận đó, nói thế nào đây . . . thật sự muốn độc chiếm.
Bất quá nhìn đôi mắt tỏa sáng của Vân thị, Tạ Hộ đành phải thu lại mặt dày, rất là thức thời hỏi: “Nương, chỉ một sọt này nên phân như thế nào?”
Trên mặt Vân thị tràn đầy tươi cười, không phải bởi vì vải này có bao nhiêu hiếm lạ bao nhiêu trân quý, mà là bà thấy cao hứng thay cho khuê nữ -- tế tử này quả nhiên là người 'biết nóng biết lạnh', chưa thành thân mà đã nghĩ cho khuê nữ như vậy.
“Cái gì mà 'chỉ một sọt', thật là ăn nói cứ như tiểu hài tử. Người xưa có câu 'Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu', quả vải này thật không dễ có được. Đã do tế tử đưa tới thì con tất nhiên được một phần, sau đó đưa một phần đến chỗ Lão phu nhân; Đại phu nhân và Tam phu nhân cũng chia một phần, chỗ của ca ca tẩu tẩu của con cũng một phần, giữ lại một phần dùng băng ướp lạnh cho tươi, chờ buổi tối cha con về ăn.”
('Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu' dịch nghĩa 'Ngựa phi nhanh bốc lên những đám bụi hồng để nàng phi tử cười' -- là câu thơ trong bài Quá Hoa Thanh Cung của Đỗ Mục. Bài thơ viết về sự sủng ái vô độ của Đường Huyền Tông dành cho Dương Quý Phi. Dương Quý Phi rất thích ăn quả vải tươi nên hàng năm Đường Huyền Tông đều truyền lệnh cho vùng Tứ Xuyên, Quảng Đông dùng ngựa phi thật nhanh vận chuyển đến Trường An, vì việc này mà rất nhiều người đã chết vì chạy chỉ để được một nụ cười của phi tử.)
Tạ Hộ vừa nghe vừa bẻ ngón tay tính, mắt thấy một sọt vải đã bị chia làm bảy phần, tổng cộng cũng chỉ có mười cân . . .
Tạ Hộ rất là tiếc nuối thở dài, bèn gọi nô tỳ tới phân ra. Vân thị nhìn cũng thèm, bất quá so với việc được thể diện khi đưa cho những người trong phủ cùng hưởng, phần thèm thuồng này cũng liền không quan trọng như vậy. Cùng lắm là chờ buổi tối lão gia trở về ăn, bà có thể ăn ké vài quả là được.
Sau khi Tạ Hộ phân xong liền kêu nô tỳ đặt quả vải trong chén băng, hoả tốc đưa đến các phòng, còn dặn dò phải tránh đi qua mấy chỗ không có mái che, miễn cho ánh nắng chiếu hỏng quả vải tươi mới.
Tạ Hộ cầm phần vải của mình vẫn ngồi ở phòng khách, đưa đến trước mặt Vân thị mời: “Nương cùng ăn với con đi, một mình con ăn không hết.”
Nói xong Tạ Hộ liền đem mâm đặt ở trước mặt