Edited by Bà Còm in Wattpad
Thẩm Hấp lôi kéo tay Tạ Hộ đi đến thư phòng phía nam. Tạ Hộ phát hiện có vài người đang đứng trong thư phòng -- một người chính là vị nam tử trung niên với bộ râu dê nàng vừa thấy trong sân, bên cạnh là Nhiếp Nhung và Triệu Tam Bảo, bên kia còn đứng một thiếu nữ dung mạo bình thường, dáng người cao gầy, trông như một nha hoàn, khoảng chừng mười lăm mười sáu, tuy tuổi nhỏ nhưng sát khí quanh thân lại không nhỏ chút nào, đứng chung một chỗ với Nhiếp Nhung có thể cảm thấy hơi thở có chút tương cận.
Khi bọn họ thấy Thẩm Hấp vào cửa, vốn dĩ đang đứng thoải mái đều thẳng người hành lễ với Thẩm Hấp. Thẩm Hấp vẫy vẫy tay, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Tạ Hộ đưa nàng đến trước mặt mọi người, chỉ vào nam nhân trung niên với bộ râu dê giới thiệu: “Vị này chính là Hồ Tuyền Hồ Tổng quản, thay ta quản mọi việc trong phủ và ngoài phủ.” Nói xong lại chỉ Nhiếp Nhung và Triệu Tam Bảo: “Nhiếp Nhung là hộ vệ, trong tay nắm mấy đội người nhưng bọn họ không ở trong phủ, hắn và Triệu Tam Bảo nàng đều đã gặp.”
Tạ Hộ gật đầu, không biết đột nhiên Thẩm Hấp lại giới thiệu với nàng những người này làm gì? Sau đó Thẩm Hấp nói với mọi người: “Vị này chính là phu nhân, sau này các ngươi thấy nàng như thấy ta. Nếu ta không có mặt, các ngươi gặp chuyện gì gấp có thể tìm phu nhân.”
Khi Tạ Hộ vừa tiến vào Hồ Tuyền liền đoán được thân phận của nàng, mặc tơ lụa lăng la, đeo vàng bạc châu báu, không những tỏa ra quý khí bức người lại còn có dung mạo tuyệt lệ. Hồ Tuyền đi đến trước mặt Tạ Hộ, dùng lễ văn sinh vái chào rồi tự giới thiệu: “Xin thỉnh an phu nhân, tiểu nhân là Hồ Tuyền, sau này nếu phu nhân có gì sai phái xin cứ việc phân phó. Tiểu nhân thay công tử chưởng quản mấy cửa hàng tơ lụa và châu báu, nếu phu nhân muốn dùng gì xin cứ tới nói với tiểu nhân.”
“Nếu vậy, xin đa tạ Hồ Tổng quản.” Tạ Hộ hơi mỉm cười gật gật đầu với Hồ Tuyền. Vị Hồ Tuyền này cũng là một diệu nhân, đúng là đang làm trò trước mặt lão bản chính quy, lấy cửa hàng của chủ tử để tạo ân tình. Chắc hẳn ông ta không thể ngờ, trong số các cửa hàng châu báu của lão bản nhà ông ta có hai cái là góp vốn chung với nàng đấy!
Lúc Tạ Hộ không cười đã được xem như một người đẹp hiếm có, khi vừa cười một cái thì Hồ Tuyền liền cảm thấy thư phòng tựa hồ sáng sủa hơn vài phần, trong lòng càng xác định phải "vỗ mông ngựa" thật tốt với vị phu nhân này mới được, bởi vì vị phu nhân này rất có khả năng chính là người trên đầu quả tim của công tử, sao có thể không hầu hạ cho tốt được chứ?
“Còn có tiểu nhân, phu nhân! Tiểu nhân tên Triệu Tam Bảo, về sau ngài có chuyện gì cũng cứ việc phân phó là được, tiểu nhân nhất định vì phu nhân 'vượt lửa qua sông' không chối từ, tiểu nhân . . . ưm . . . ưm. . .”
Triệu Tam Bảo còn đang liên thanh đã bị Nhiếp Nhung bưng kín miệng, vóc dáng của hắn không cao bằng Nhiếp Nhung, tay chân cũng không dài như Nhiếp Nhung, bị Nhiếp Nhung kẹp lấy chỉ có thể giẫy giụa, căn bản không thể làm thân hình vững như Thái Sơn của Nhiếp Nhung động đậy một mảy may.
“Hồ Tổng quản, chờ lát nữa giao tất cả trương mục của Thương Lan Uyển cho phu nhân, còn có của hồi môn của mẫu thân, tất cả đều lấy ra giao cho phu nhân quản lý. Sau này ngươi chỉ cần thay ta quản lý một ít chuyện khác trong phủ cùng chuyện cửa hàng bên ngoài, còn sự vụ của Thương Lan Uyển không cần quản nữa.”
Hồ Tuyền vừa nghe công tử muốn phân chuyện quản gia trong tay ông ta giao cho phu nhân, nếu như những người khác khẳng định sẽ có cảm giác phản kháng -- rốt cuộc ai không hy vọng quyền lợi trong tay mình lớn hơn một chút đây chứ -- bất quá Tạ Hộ đã nhận xét về vị Hồ Tổng quản này thế nào? Vị Hồ Tuyền này chính là một diệu nhân! Không chỉ không có giận dỗi ngược lại mừng rỡ như điên liên thanh: “Công tử nhân hậu, lát nữa tiểu nhân liền đem toàn bộ sổ sách giao cho phu nhân. Phu nhân phải vất vả rồi! Tiểu nhân vừa nói gần đây nghe được hỉ thước kêu không ngừng, hóa ra thật là có chuyện tốt đã xảy ra.”
Tạ Hộ nhìn bộ dáng 'ba hoa chích choè' của ông ta, đột nhiên nhìn thoáng qua Triệu Tam Bảo bên cạnh, chỉ cảm thấy phương thức nói chuyện của hai người này thật sự tương tự. Bộ dáng của Hồ Tổng quản lúc này giống y như bộ dáng Đại nội Tổng quản của Triệu Tam Bảo đời trước.
Thẩm Hấp tựa hồ nhìn ra nghi ngờ của Tạ Hộ bèn giải thích: “Hồ Tổng quản là cữu cữu bà con xa với Triệu Tam Bảo, ngoại chất nhi trông giống cữu cữu. Khi gia đình Triệu Tam Bảo gặp phải nạn đói, hắn chạy tới kinh thành tá túc với Hồ Tổng quản.”
“. . .”
Cữu cữu của Triệu Tam Bảo mà! Hèn chi . . .
Nói xong, Thẩm Hấp lại chỉ vào nữ tử giống nha hoàn đang đứng bên cạnh Nhiếp Nhung trông như hai môn thần giới thiệu: “Nàng ta là đồ đệ do Nhiếp Nhung tự mình dạy ra, bình thường bảy tám nam nhân không đụng được vào người, khinh công cũng thực không tệ. Ta thấy bên người nàng không có nha hoàn nào lợi hại, nếu thật gặp chuyện thì dù cho bà tử có sức lực cũng không được việc, còn chưa bàn tới lòng trung thành. Sau này hãy để nàng ta đi theo bên người của nàng, có chuyện gì phát sinh cũng không sợ, nếu vô dụng thì cũng còn có thể dùng khinh công trở về báo tin.”
Thẩm Hấp vừa nói xong, không đợi Tạ Hộ phản ứng đã thấy cô nương kia duỗi thẳng lưng, quỳ xuống dập đầu cho Tạ Hộ: “Nô tỳ Đan Tuyết bái kiến phu nhân.”
Tạ Hộ đỡ nàng ta lên, nhìn Thẩm Hấp hỏi lại: “Nàng ta, thật sự để cho thiếp dùng sao?”
Thẩm Hấp thấy nàng khẽ nhếch môi, bộ dáng nôn nóng đáng yêu cực kỳ, cười nói: “Đúng vậy. Từ nhỏ nàng ta đã theo Nhiếp Nhung học võ công, khẳng định rất trung thành. Có nàng ta hầu hạ bên cạnh nàng, ta cũng có thể hơi chút yên tâm.”
Tạ Hộ chỉ cảm thấy mũi có chút chua xót, phu quân đối đãi với nàng thật sự quá tốt quá tốt.
Rời thư phòng, Tạ Hộ liền dẫn Đan Tuyết đi giới thiệu cho Hoa Ý Trúc Tình và các nha hoàn khác. Các nha hoàn biết Đan Tuyết có võ công, một đám đều rất tò mò. Tính tình Đan Tuyết tương đối thẹn thùng, hiếm khi có dịp nói chuyện với nhiều người như vậy, mặt đỏ bừng ngay tại chỗ.
Buổi trưa, Thẩm Hấp ở trong phủ ăn cơm với Tạ Hộ. Thẩm Hấp phát hiện trên bàn có thêm hai phần món cay đỏ rực -- một phần là cá hấp với ớt miếng, còn một phần là gà hầm ớt, ngoài ra còn có ruột xào, nghêu sò hấp với trứng gà, cua chưng, lại thêm hai phần rau dưa theo mùa xào chay.
Thẩm