Edited by Bà Còm in Wattpad
Tạ Hộ cùng Lan di nương ra khỏi Thanh Thủy cư, đi về hướng đông dọc theo hoa viên. Lan di nương nói muốn đi thỉnh an Lão thái quân. Sáng nay Lão thái quân nghe nói Bình di nương sẩy thai có chút không thoải mái, ngày thường bà ta coi trọng nhất là huyết mạch của Công phủ, cho dù là hài tử do di nương sinh hạ bà ta đều rất cao hứng, hiện giờ một hài tử đang tốt lành đột nhiên mất đi, khẳng định bà ta có chút khó chịu.
Tạ Hộ liền tính cùng đi với Lan di nương.
Hai bên đường mòn trải đá cuội đều trồng đủ loại hoa tươi khoe sắc trông thật rực rỡ. Lan di nương rất yêu hoa, vừa đi vừa ngắm, ngẫu nhiên còn có thể ngâm ra vài câu thơ. Tạ Hộ lúc này mới nhớ tới, vị Lan di nương này hình như cũng là một tài nữ giống lão sư Nhan Cửu Khanh của Tạ Hộ trước đó -- văn chương thập phần lưu loát nhưng lại là thân nữ tử, rốt cuộc cũng trốn không khỏi vận mệnh làm thiếp cho người ta.
Lan di nương đang ngắm hoa, không nhìn thấy đầu kia của bụi hoa có một người vội vã tiến tới. Lúc Tạ Hộ định lên tiếng nhắc nhở thì hai người đã đụng phải nhau.
Tạ Hộ nhìn kỹ, đây không phải là Nhị lão gia Thẩm Lâm sao? Lan di nương là thiếp thất của Nhị lão gia, va chạm này thật đúng là "đụng phải người một nhà". Lúc xưa Tạ Hộ từng chứng kiến một vị di nương của Đại bá muốn chặn đường Đại bá nên cũng làm ra kiểu vô ý đâm vào như vậy, sau đó liền bám lấy cánh tay Đại bá nhất định không chịu buông ra.
Chỉ thấy Lan di nương định thần lại, nhận ra là Nhị lão gia nên hơi rụt người về phía sau, cúi đầu hành lễ với Nhị lão gia. Nhị lão gia Thẩm Lâm bị người đụng phải vốn dĩ đang muốn phát hỏa, thấy là Lan di nương thì thu hồi lửa giận, cũng lui ra phía sau, lạnh nhạt nhận thức: "Là nàng à."
Lan di nương tựa hồ không có phản cảm gì với sự lãnh đạm của Thẩm Lâm, hành lễ xong rồi hỏi: "Nhị lão gia muốn đến chỗ của Bình di nương sao?"
Thẩm Lâm gật đầu, nhìn nhìn Tạ Hộ đứng một bên. Tạ Hộ cũng hành lễ với Nhị lão gia: "Bái kiến Nhị thúc phụ."
Thẩm Lâm vẫy tay về hướng Tạ Hộ ra hiệu cho nàng đứng dậy, sau đó mới hỏi Lan di nương: "Nàng đã đi gặp nàng ta? Cảm xúc thế nào?"
Nhị lão gia đây là đang hỏi về Bình di nương, sự nôn nóng hiện trên gương mặt cũng không giống như làm bộ. Thần thái Lan di nương rất tự nhiên không có nửa điểm ghen tuông, bình thản đáp lời: "Mới vừa mất đi hài tử, cảm xúc luôn là không tốt. Thiếp thân thay Nhị phu nhân tặng vài thứ cho nàng. Lúc này Nhị lão gia đến đó vừa vặn có thể an ủi nàng ta, rốt cuộc cũng còn quá trẻ."
Thẩm Lâm thở dài hỏi: "Nhị phu nhân nói như thế nào?"
Lan di nương kính cẩn đáp: "Nhị phu nhân nói, có lẽ hài tử này vốn là không nên có, chỉ vì miễn cưỡng nên cũng chưa chắc giữ được, đây là ý trời."
Tạ Hộ đứng một bên nhìn thấy rõ ràng, Nhị lão gia Thẩm Lâm siết chặt tay lại thành nắm đấm nhưng thật mau lại buông lỏng, chỉ hỏi: "Nàng ta nói như vậy?"
Lan di nương gật đầu, chỉ thấy Thẩm Lâm thở ra một hơi thật dài, sau đó mới xoay người sang chỗ khác. Lan di nương hỏi ông ta: "Lão gia không đi thăm Bình di nương sao?"
Thẩm Lâm không nói gì, quay đầu đi mất.
Nhị lão gia đi rồi, Lan di nương mới xoay người kêu Tạ Hộ, tiếp tục đi về hướng chủ viện của Lão thái quân.
*Đăng tại Wattpad*
Từ chỗ Lão thái quân trở lại Thương Lan Uyển, Tạ Hộ còn chưa vào phòng ngủ thì đã nghe bên thư phòng truyền đến một tiếng rít gào, nghe giọng như là của Quốc Công Thẩm Diệp, thanh âm rống giận, còn có vài tiếng đồ sứ bị rơi vỡ.
Tạ Hộ ngay cả xiêm y cũng chưa kịp đổi, vội vàng đi về hướng thư phòng. Nàng còn chưa đi tới cửa thì thấy cửa thư phòng đột nhiên mở ra, Thẩm Diệp bước ra khỏi thư phòng với vẻ mặt tức giận tận trời, hàm dưới cắn chặt như đang ẩn nhẫn điều gì.
Tạ Hộ vội vàng thối lui sang một bên hành lễ với ông ta. Thẩm Diệp dừng bước trước mặt nàng, ánh mắt phẫn nộ quét trên người Tạ Hộ từ trên xuống dưới, sau đó mới lạnh lùng hừ một tiếng rồi phất tay áo rời đi.
Lúc này Hoa Ý mới nâng Tạ Hộ dậy. Nàng đi vào thư phòng, thấy Thẩm Hấp bình tĩnh ngồi sau án thư đọc sách, còn Triệu Tam Bảo đang tự tay thu thập những mảnh vỡ của chén trà trên mặt đất. Triệu Tam Bảo thấy Tạ Hộ tiến vào vội vàng bò dậy, trước tiên hành lễ với Tạ Hộ.
Thẩm Hấp thấy Tạ Hộ đã trở lại, liền từ sau án thư đi ra nắm tay nàng rời khỏi thư phòng đi về hướng phòng ngủ. Mặc dù phu quân không nói gì nhưng Tạ Hộ vẫn có thể cảm giác được chàng đang phẫn nộ.
Xem ra sự mâu thuẫn của Thẩm Hấp với Định Quốc Công Thẩm Diệp ở ngay lúc này cũng đã xảy ra. Một đời trước cho đến năm hai mươi tuổi Tạ Hộ vẫn còn ở Tạ gia, bởi vì quan hệ tỷ muội của Hình thị và Lão thái quân nên đối với sự tình của Định Quốc Công phủ Tạ Hộ cũng biết một chút.
Thẩm Diệp hẳn là trong mấy năm nay phạm phải một tội lớn, hình như có liên quan đến án tham ô, bị Hộ Bộ Thượng Thư dâng sổ con tố giác. Tất cả hai mươi vạn lượng dùng để cứu tế nạn tuyết đều bị Định Quốc Công thu vào túi riêng. Hoàng đế tuy tức giận nhưng cũng không giết ông ta mà chỉ tước đi danh hiệu Định Quốc Công, vốn là nhất phẩm bị hạ xuống nhị phẩm. Chuyện này vào năm đó cũng là một sự kiện oanh động, vì thế ngay cả cô nương khuê các như Tạ Hộ đều có thể biết đến.
Vào phòng ngủ xong, Tạ Hộ cho bọn Hoa Ý lui xuống. Thẩm Hấp đi đến tiểu thư phòng, mở giấy ra bắt đầu luyện chữ. Tạ Hộ cũng không nói một lời, lẳng lặng đứng ở một bên mài mực, trong thư phòng kim rơi xuống cũng có thể nghe. Hai người từ đầu đến cuối đều không nói một câu, thời gian trong tiểu thư phòng dường như đứng lại, hoàn toàn là một mảnh yên lặng.
Tạ Hộ đứng một bên mài mực, ngẫu nhiên ngẩng đầu đánh giá phu quân, chỉ thấy thần sắc của chàng đông lạnh, một vẻ thanh tuấn vô cùng xa cách, dường như muốn đem chính mình ngăn hẳn với thế nhân, vĩnh viễn đắm chìm trong thế giới của những hàng chữ không ngừng viết ra, động tác múa bút càng lúc càng nhanh, chữ viết càng lúc càng rối. Tạ Hộ cũng không quấy rầy, biết đây là phương pháp Thẩm Hấp phát tiết