Edited by Bà Còm in Wattpad
Hôn sự của Định Quốc Công phủ cùng Võ Hầu phủ chính là liên lụy đến vấn đề lợi ích thực tại của hai nhà -- Võ Hầu gia thế lớn đóng giữ ở Bình Châu, trong tay cũng có chút binh quyền; Định Quốc Công phủ tuy rằng nghe có vẻ vang danh, bất quá chỉ có chính bọn họ biết đây chỉ là hư danh, thực quyền trong tay kỳ thật còn không lớn hơn Thượng thư Lục Bộ, 'cây có bóng, người có danh', muốn chống đỡ một gia tộc lớn như vậy thì đâu thể nào chỉ dựa vào thanh danh là có thể duy trì? Áp lực trong phủ rất lớn khiến Quốc Công gia cũng bị áp lực lớn, lại không thể ký thác trên người của vị ở Thương Lan Uyển, Quốc Công gia cũng chỉ còn biện pháp duy nhất là phải lôi kéo thật nhiều quan hệ, để Thẩm Thái leo lên cuộc liên hôn với đích nữ của Võ Hầu, mắt thấy sắp sửa thành công nhưng Thẩm Thái lại không nên thân, gặp phải chuyện như vậy. Hiện giờ Quốc Công phủ đang ở tình thế 'cưỡi trên lưng cọp khó leo xuống' tiến thối lưỡng nan, cho nên Lão thái quân đang đau đầu về chuyện này.
"Đỡ một chút thì cũng tốt rồi ạ. Loại bệnh sởi này nếu điều dưỡng không tốt thì tương lai dễ dàng để lại vết sẹo. Tỳ nữ bên người tôn tức đã tự chế ra một loại hương cao tiêu sẹo, để lát nữa tôn tức sẽ đưa đến cho Nhị phu nhân, nếu Nhị công tử sử dụng có thể mang lại hiệu quả thì thật rất tốt."
Nhị phòng không nói toạc ra thì dĩ nhiên Tạ Hộ cũng sẽ không ngốc đến nỗi phải giáp mặt vạch trần, bèn cứ thế mà nói theo bọn họ. Quả nhiên Lão thái quân nghe xong thì biểu tình trên mặt càng thêm cổ quái, buồn bực không nói gì một lúc rồi mới vẫy tay cho Tạ Hộ lui: "Ngươi có tâm. Ta hơi mệt mỏi, ngươi cứ trở về đi. Nếu Đại công tử thương tiếc ngươi thì ngươi cũng không cần mỗi ngày tới thỉnh an, cứ về nghỉ ngơi đi." Thật ra nếu Thẩm Hấp không nói thì Lão thái quân cũng không thích ngày ngày thấy mặt Tạ Hộ, không phải tức phụ của tôn tử ruột thịt thì mỗi ngày chạy đến làm gì.
Tạ Hộ nghe được lệnh đuổi khách cũng không cố gắng muốn lưu lại, liền đứng lên hành lễ với Lão thái quân rồi rời khỏi. Ánh mặt trời chiếu vào khiến sự mỹ mạo của nàng tỏa sáng như Bồ Tát hạ phàm, quanh thân tựa hồ đều lóe ra kim quang khiến Lão thái quân không nhịn được phải thầm tán thưởng một câu -- thật là một mỹ nhân hiếm có! Nàng ta trông thật xứng đôi với Đại công tử, chỉ tiếc Đại công tử lại . . .
Chậc chậc, Lão thái quân tự kiềm mình không cần suy nghĩ đến chuyện này, dù sao cũng là số mệnh của mỗi người -- Đại công tử Thẩm Hấp bởi vì Công gia mà bị bất lực, nữ tử đẹp như vậy gả cho hắn cũng không hạnh phúc. Thôi thì mỗi người đều có vận mệnh riêng, đích nữ nhà Võ Hầu gả vào cũng sẽ phải sống giống vậy, đây là số mệnh của nàng ta!
*Đăng tại Wattpad*
Tạ Hộ trở lại Thương Lan Uyển, quả thực kêu Ngọc Tiêu và Ngọc Cẩm tới, sai bọn họ cầm hộp hương cao trong phòng mình đưa đến Nhị phòng, giao vào tay Nhị phu nhân.
Hoa Ý biết chuyện này liền xung phong nhận việc đi đưa đồ. Từ trước đến nay Tạ Hộ biết nha đầu này là quỷ hóng hớt, vẻ mặt nóng lòng muốn thử, bộ dáng thập phần đáng yêu. Tạ Hộ biết nàng ta muốn quang minh chính đại đi xem náo nhiệt bèn dặn dò nàng ta vài câu, không được làm việc tùy tính phải biết lễ phép. Hoa Ý vâng dạ liên miệng rồi mang Ngọc Tiêu cùng đi.
Sau đó Tạ Hộ liền lấy ra khung thêu hoa, dùng hai vòng tre căng ra một miếng vải lụa mịn màng màu xanh ngọc, sau đó ngồi trong viện lấy bút phấn hoa vẽ mẫu thêu lên vải, bút phấn hoa gặp nước là tan, dùng để vẽ mẫu lên vải để thêu thùa là thích hợp nhất. Khi Tạ Hộ vừa vẽ xong mẫu thêu thì Hoa Ý và Ngọc Tiêu cũng đã trở lại.
Ngẩng đầu nhìn bọn họ, Tạ Hộ trêu chọc: "Nhanh như vậy đã trở lại rồi? Nhị phu nhân không giữ các ngươi lại mời dùng trà sao?"
Hoa Ý và Ngọc Tiêu liếc nhau, cả hai đều không nhịn được cười khúc khích khiến bả vai run lên. Hoa Ý dứt khoát lấy một chiếc đôn đặt bên cạnh Tạ Hộ rồi ngồi xuống, bộ dáng như đang chuẩn bị "tiết lộ bí mật" cho nàng nghe. Tạ Hộ cũng không ngăn cản, Trúc Tình thông minh kêu tất cả nha hoàn và bà tử trong viện đều lui xuống, chỉ để lại mấy tỳ nữ thiếp thân ở chỗ này vây quanh hóng chuyện.
Hoa Ý dùng thanh âm chỉ các nàng có thể nghe thấy thì thầm: "Phu nhân, ngài không phát hiện sắc mặt của Nhị phu nhân ngay lúc đó ra sao đâu -- muốn nổi giận nhưng lại không dám nổi giận, cầm hộp hương cao ngài đưa mãi một lúc lâu chưa nói ra lời, bộ dạng vô cùng thú vị."
Ngọc Tiêu cũng theo sau phụ họa: "Đúng vậy, phu nhân, ngài không biết lúc ấy Hoa Ý nói như thế nào. Miệng nha đầu này thật sự quá điêu ngoa. Nàng ta cứ lặp đi lặp lại mấy lời, nghe như để trấn an Nhị phu nhân nhưng tất cả đều xoay chung quanh vấn đề bệnh sởi mà nhấn mạnh. Nhị phu nhân nghe được đã mất kiên nhẫn mà Hoa Ý còn ở đàng kia tiếp tục nói. Nhị phu nhân lại không tiện cắt lời sợ người ta nghi ngờ, bởi vậy cứ ngồi mội chỗ nghe Hoa Ý nói một tràng làm thế nào để chữa khỏi vết sẹo của bệnh sởi. Nô tỳ đứng bên cạnh nín cười đến mức bụng cũng đau luôn."
Ngọc Tiêu lớn tuổi hơn Hoa Ý cho nên ngày thường Hoa Ý kêu nàng ta là tỷ tỷ, còn nàng ta trực tiếp xưng tên của Hoa Ý.
Tạ Hộ nghe các nàng thuật lại đều có thể tưởng tượng lúc ấy biểu tình xấu hổ của Nhị phu nhân xuất sắc đến độ nào, ra vẻ tức giận trừng mắt nhìn Hoa Ý một cái, thấy nha đầu kia đang cười rất thoải mái cũng không mắng câu nào. Trúc Tình thì lại nhịn không được nhiếc móc: "Ngươi nha đầu này phải biết giữ miệng chứ, sớm muộn gì cũng đem họa về cho phu nhân, ngươi dám làm vậy sao không nghĩ xa một chút? Vạn nhất Nhị phu nhân thẹn quá hóa giận muốn xử lý hai tiểu nha đầu các ngươi, vậy thì ngươi còn có thể chạy trốn đi đâu? Thật là lá gan bị chó ăn mất rồi."
Hoa Ý từ nhỏ đã nghe Trúc Tình mắng nhiếc nên tai đã sớm mọc kén, phân trần: "Phu nhân nói muội là đôi mắt của phu nhân, muội đương nhiên phải thay phu nhân xem xét tình hình cho rõ ràng, sau đó mới có thể về thuật lại kỹ càng mọi chuyện cho phu nhân biết chứ."
Tạ Hộ lắc đầu không nói gì. Sự hoạt bát và bản lĩnh của nha đầu này nàng đều đã nhận ra, chính là một đứa tinh ranh "giả heo ăn thịt hổ", ngày thường luôn bày ra bộ dạng ngây ngốc cùng người khác nói chuyện, nhưng sẽ thình lình moi được rất nhiều tin tức, các nha hoàn thiếp thân khác đều không học được bản lĩnh này.
Hoa Ý thấy