Edit: Mộc
Anh không thích bật đèn, cũng không thích nhà có nhiều đồ đạc. Vì thế mà nhà anh rất trống trải, trên tường treo tranh hiện đại, âm u đến đáng sợ.
Nhưng hôm nay không giống bình thường.
Thẩm Hữu Bạch mở cửa, suýt chút nữa bị ánh đèn sáng rực làm mù mắt.
Người phụ nữ ngồi trên sô pha, mặc một chiếc váy liền bằng nhung. Dưới ánh đèn, dây chuyền đá quý màu hồng của bà ta lóe sáng. Bàn tay đang lật báo đeo nhẫn kim cương.
Thẩm Hữu Bạch chỉ muốn nhắc nhở bà ta ngay lập tức rằng, bọn cướp bây giờ không thích phiền phức đâu, nên có lẽ sẽ chặt luôn ngón tay bà để cướp đồ đấy.
Giản Nguyệt ngẩng đầu, đuôi mắt dài khẽ nhếch lên, “Về rồi à, đã ăn cơm chưa?”
Thẩm Hữu Bạch không quá lạnh nhạt nhưng vẫn có mấy phần hờ hững, gật đầu, “Rồi ạ.” Phòng khách quá sáng làm anh không thoải mái, cau mày lại, “Ba đâu mẹ?”
Giản Nguyệt lật tiếp tờ báo, cụp mắt nói, “Ở sân thượng.”
Thẩm Hữu Bạch còn chưa đi tới sân thượng thì bóng lưng rộng lớn kia đã xuất hiện trước mắt.
Nhận ra phía sau có người tới gần, Thẩm Văn Tụng không quay đầu lại mà móc trong túi ra một chiếc hộp sắt.
Vừa đúng lúc Thẩm Hữu Bạch đi tới, Thẩm Văn Tụng đưa cho anh. Bên trong là những điếu xì gà xếp ngay ngắn.
Thẩm Văn Tụng nói, “Nếu đã không cai được thì cứ hút thứ cao cấp đi.”
Thẩm Hữu Bạch nghiêng người, vứt cái hộp sắt lên bàn trên sân thượng, cầm bao thuốc lá bên cạnh ra, lấy bật lửa.
Anh dùng một tay chắn gió, một tay bật lửa, không được trơn lắm, đánh mấy lần mới được.
Sau khi đốt thuốc, anh rít một hơi, phun khói ra, “Lúc nào thì đi?”
Sắc mặt Thẩm Văn Tụng khó chịu, thái độ lạnh lùng, “Ba vừa về nhà mà con đã hỏi khi nào thì ba đi à? Con không thấy là con quá đáng sao? Thẩm Hữu Bạch.”
Thẩm Hữu Bạch bình tĩnh hỏi ngược lại, “Ba có coi nơi này là nhà không?” Anh khẽ run rẩy, “Cũng phải thôi, ba có rất nhiều nhà. Đây chỉ là căn hộ mà ba mua cho con mà thôi.”
Thẩm Văn Tụng không trả lời, bầu không khí lạnh lẽo như thể đã hạ xuống độ âm.
Thẩm Hữu Bạch thoải mái xoay người về phía căn nhà, “Ba nhìn người phụ nữ trong phòng khách một chút…”
“Tôn trọng chút đi, dù gì đấy cũng là mẹ con.”
Thẩm Hữu Bạch đột nhiên cười ra tiếng, thuận theo đổi giọng, “Vậy ba nhìn mẹ con một chút đi.” Anh dừng lại, sau đó nói tiếp, “Một cái xác hoa lệ biết bao.”
“Ba nhìn con một chút đi.” Thẩm Hữu Bạch nở nụ cười, “Một đứa trẻ thật đáng thương.”
Đúng là Thẩm Văn Tụng thấy hổ thẹn với anh, nhưng mỗi khi nhìn thấy anh, những chuyện kinh tởm đến buồn nôn kia sẽ xông lên đầu ông, ông chỉ nói, “Con cảm thấy tất cả mọi chuyện đều là do ba sao?”
Đêm ấy, Thẩm Văn Tụng đi luôn.
Không tới một tiếng, Giản Nguyện cũng chuẩn bị đi.
Trời đang mưa.
Thẩm Hữu Bạch che ô đi cùng bà một đoạn, đưa bà ta lên xe. Một mình anh trở về nhà. Gió thổi trong bóng tối, nháy mắt đã cuốn đi hết nhiệt độ cơ thể anh.
Anh lại lạnh lẽo như sông băng.
Anh đi vào một cửa hàng tiện lợi mở 24/24, mua một bao thuốc lá, một cái bật lửa. Xoay người ra bên ngoài thì thấy Từ Phẩm Vũ.
Anh ngẩn người, miệng phun ra câu thô tục không thành tiếng, mẹ nó, thật xui xẻo.
Vì sao ư?
Vì nước mưa làm cô ướt nhẹp.
Sợi tóc dán lên gò má cô, giống như mồ hôi lúc làm tình cuồng nhiệt.
Ngày hôm nay, anh đã biết cảm giác hôn cô là thế nào, anh đã không còn thỏa mãn nữa.
Hiện giờ lại nhìn thấy cô như vậy, lẽ nào không phải là xui xẻo.
Đội mưa về nhà, anh tắt tất cả đèn trong nhà. Chỉ để lại chiếc đèn ở chỗ bức tranh treo tường.
Anh đứng trước một bức tranh, bên trên trống không. Vô cùng sạch sẽ, giống như Từ Phẩm Vũ.
Nếu đây đúng là cô…
Anh lấy một chiếc kéo, đâm vào bức tranh, từ từ rạch xuống. Tiếng vải bị cắt vang lên.
Đằng sau những chỗ bị thủng là màu đen.
Không giống cô rồi, không thấy thân thể nào phía sau tấm vải cả.
Anh cứ tưởng rằng sẽ giống như quần áo của cô.
Đột nhiên anh lại suy đoán, cuối cùng là hút thuốc thoải mái, hay làm làm tình với cô sẽ thoải mái.
Luôn có những buổi tối, anh muốn làm tình với cô đến điên lên.
Ngày thứ hai.
Buổi diễn kịch sắp xếp lúc buổi chiều, anh cũng đợi tới chiều đến trường.
Dạo gần đây hình như Chu Khi Sơn đã tìm ra cách khiến anh buồn bực. Thẩm Hữu Bạch biết vậy nhưng không hề tỏ thái độ nào. Không phải là do anh bình tĩnh, mà là anh không thấy có gì đáng kể.
Thẩm Hữu Bạch không thể nào tưởng tượng được dáng vẻ của cô gái nào