Edit: Mộc
Trở về lớp, đầu Trần Tử Huyên càng tưởng tượng ầm ầm như sóng nổi. Cô đứng ngồi không yên, lập tức đi tới phòng học tìm Từ Phẩm Vũ.
Từ Phẩm Vũ đang tập trung cao độ, không phát hiện có người đi vào phòng tự học.
Bóng râm đột nhiên xuất hiện trước bàn.
Cô mở to mắt, chiếc áo sơ mi màu trắng, nhìn từ thắt lưng lên trên. Thẩm Hữu Bạch chỉ mặc đồng phục học sinh, ngay cả cà vạt cũng không đeo.
Mấy hôm nay, nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch khá lớn.
Từ Phẩm Vũ đưa tờ giấy đang sửa lên, “Anh tới đúng lúc quá, xem hộ em xem đã được chưa?”
Thẩm Hữu Bạch nhìn lướt qua nội dung trên giấy, nhìn cô, nói, “Em sẽ phát biểu à?” Cô gật đầu.
“Cũng được, nhưng cần sửa lại.”
Anh vừa dứt lời, Từ Phẩm Vũ lập tức nịnh nọt dâng lên một cái bút.
Thẩm Hữu Bạch cầm cái bút trước, sau đó chợt im lặng, cái bút bị anh xoay trên tay một vòng rồi lại đặt lên bàn.
Cô không hiểu, “Sao thế?”
Thẩm Hữu Bạch nói, “Anh không có nghĩa vụ sửa cái này giúp em.”
Cô ngẩn người, mếu máo, “Nói đi, anh muốn trả thù lao thế nào?”
Từ Phẩm Vũ đang ngồi, còn anh thì đứng. Từ trên cao nhìn xuống, anh thấy cổ áo của cô không cài hết cúc, lộ ra đồ lót bên trong.
Thẩm Hữu Bạch không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt sáng quắc nhìn cô.
Từ Phẩm Vũ vội vàng che ngực, lùi ra sau, “Ngoại trừ chuyện kia!”
Anh cúi đầu nở nụ cười, đi tới cạnh Từ Phẩm Vũ, kéo ghế ra ngồi xuống, cầm bút lên.
Cô nhìn gương mặt nghiêng khi viết chữ của Thầm Hữu Bạch, hơi thất thần.
Lông mi của anh không dài lắm, nhưng rất dày, đặc biệt ở đuôi mắt. Gò má gầy nhưng không thấy xương.
Từ Phẩm Vũ chợt xuất hiện một ý tưởng, vỗ lên vai anh, “Này.”
Cô thu hút sự chú ý của anh, chỉ ra sau lưng, “Anh nhìn kia, bươm bướm!”
Thẩm Hữu Bạch quay đầu lại theo bản năng, không có gì cả, khi quay về thì Từ Phẩm Vũ nhân cơ hội hôn anh một cái.
Hôn lên môi.
Chỉ đụng chạm nhẹ nhàng trong nháy mắt, cô cười một cái rồi ngồi xuống chỗ cũ.
Thẩm Hữu Bạch nhìn chăm chú vào môi cô một lúc, vẻ mặt không tốt lắm, quay đầu đi, tiếp tục viết.
Từ Phẩm Vũ bị vẻ mặt của anh làm cho hơi hoảng sợ, cẩn thận hỏi, “Anh giận rồi sao?”
Vài giây sau, anh đáp lại, “Không.” Thẩm Hữu Bạch thở dài một hơi, “Anh đang kiềm chế.”
Nhưng đúng lúc này lại không mang thuốc lá theo.
Từ Phẩm Vũ sửng sốt một chút, mông lung hiểu được ý anh. Cô hơi do dự, cuối cùng vẫn ghé sát vào tai Thẩm Hữu Bạch, nói khẽ, “Em sợ có người đi qua.”
Khi hơi thở của cô tràn vào tai anh, Thẩm Hữu Bạch không viết nữa.
Cô đề nghị, “Chúng ta vào WC đi dạo nhé?”
Thẩm Hữu Bạch buồn cười lặp lại, “Vào WC, đi dạo?”
Từ Phẩm Vũ thành thật gật đầu.
Cửa phòng tự học bị kéo ra.
Trần Tử Huyên đứng ngoài cửa, vẻ mặt mờ mịt, cô đi tới chỗ bàn Từ Phẩm Vũ từng ngồi. Túi sách vẫn vứt trên ghế, nhưng người thì không biết đã đi đâu.
Lúc này, Từ Phẩm Vũ và Thẩm Hữu Bạch đang ở trong phòng vệ sinh riêng của nam.
Không gian rất nhỏ, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng nước nhỏ xuống từ bồn rửa tay.
Từ Phẩm Vũ luống cuống nhìn anh, “Tiếp theo thì sao?”
Thẩm Hữu Bạch cười, “Làm sao anh biết được, là em bảo anh tới đây mà.”
Anh nói xong, thân thể chợt nghiêng một cái.
Từ Phẩm Vũ đột nhiên ôm chặt hông của anh, gương mặt chôn trước ngực anh, giọng nói mơ hồ, “Em định hôn anh, nhưng em đang bị cảm, sợ lây cho anh.”
Một lúc sau, Thẩm Hữu Bạch kéo cánh tay cô vòng lên cổ mình, đi lên một bước, lưng cô liền dựa vào tường.
Anh cúi đầu vùi vào cổ cô, giọng khàn khàn, “Vậy thì làm chuyện khác.”
Từ Phẩm Vũ chưa đáp lại, anh đã rút áo dắt trong váy của cô ra, tay luồn vào từ sau lưng.
Bàn tay nóng bỏng sờ soạng sống lưng, làm cho hơi thở của cô như ngừng lại, lòng bàn chân nhũn ra, ôm sát vào cổ anh.
Đầu ngón tay trượt dọc theo đường sống lưng cô, bàn tay kia thì cởi cúc áo cổ của cô.
Áo lót lộ ra, anh vùi đầu xuống, liếm từ cổ xuống ngực cô. Tim Từ Phẩm Vũ dần tăng tốc, đúng lúc này anh lại rút tay ra.
Cô còn chưa kịp hiểu vì sao thì đã nghe được tiếng cởi khóa thắt lưng, đầu óc như thể bị đốt lửa.
Cô cúi đầu, ánh mắt vừa chạm vào hạ thân của anh thì lập tức kiễng chân ôm anh, gục đầu lên vai, không dám nhìn.
Có điều dựa vào bờ vai anh, nhìn xuống dưới là cặp mông rắn chắc, Từ Phẩm Vũ quyết đoán nhắm mắt lại.
Thẩm Hữu Bạch chợt kéo váy cô lên.
Cô sợ hãi lùi ra sau một bước, vội vàng ngăn lại.
Thẩm Hữu Bạch không cử động, chỉ nói, “Em cởi quần lót đi, nếu không lúc nữa sẽ bị ướt.”
Từ Phẩm Vũ lắc đầu rất mạnh, “Không được!”
Thẩm Hữu Bạch giữ lấy eo cô, kéo vào lòng mình, anh cảm thấy buồn cười, cắn lên vành tai cô.
Anh nói, “Anh sẽ không vào.”
Giọng cô hơi run, “Em sợ.”
Vậy cứ như thế đi.
Thẩm Hữu Bạch nhấc một chân cô lên, nâng thân thể cô, dục vọng nóng rực của anh áp sát dưới quần lót cô.
Chỉ ma sát nơi riêng tư nhất của cô, hơi thở anh trở nên nặng nề, ý chí như thể bị cắt đứt trong nháy mắt, không kiềm chế được cử động thân thể.
Từ Phẩm Vũ thấp hơn anh rất nhiều, đành kiễng chân chống đỡ, đặt toàn bộ sức nặng lên người anh.
Kệ anh muốn làm gì thì làm.
Từ Phẩm Vũ nhắm chặt hai mắt, trong óc đương nhiên hồi tưởng lại hình ảnh nhìn thoáng qua lúc nãy, hạ thân của anh có màu sắc gì.
Thứ đồ to lớn đó đang dán vào hạ thể của cô, tới tới lui lui, tốc độ nhanh chậm không theo quy luật, có lúc va sai chỗ, đỉnh mở ra âm thần phía sau quần lót.
Từ Phẩm Vũ nắm chặt cổ áo anh, hoảng loạn vì chấn động, cụp mắt xuống là có thể thấy xương vai của anh nổi rõ dưới lớp áo sơ mi.
Trong lúc thần kinh của cô đang rất mẫn cảm thì nghe được tiếng bước chân bên ngoài. Càng lúc càng gần.
Cô sợ tới mức kề miệng sát