Hai tay Từ Phẩm Vũ đặt trên đùi, nước trái cây đã uống hơn nửa. Phía xa là các học sinh khác, tiếng cười đùa, cãi nhau ầm ĩ.
Trong đó cũng bao gồm cả nam sinh tên Hạ Tầm kia. Cách vài chục bước, cậu ta đang trò chuyện với bạn học. Ánh mặt trời nhuộm nâu lên mái tóc cậu ta, cậu ta chợt quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Từ Phẩm Vũ. Cô ngại ngùng quay đi.
Trần Tử Huyên liếc qua liếc lại hai người, cuối cùng nhìn Từ Phẩm Vũ, “Xem vẻ mặt cậu…” Cô ấy dừng lại, ghé sát vào cô, nói khẽ, “Nó thổ lộ với cậu rồi à?”
Từ Phẩm Vũ kích động đứng lên, “Ai chứ!”
Trần Tử Huyên nhìn cô một lúc lâu, cười cười, “Hạ Tầm chứ ai.”
Từ Phẩm Vũ trừng mắt, vẻ mặt như đang nói sao cậu lại biết. Trần Tử Huyên bất đắc dĩ nhún vai, “Sao mình không biết được, nó hết tất cả ảnh chụp chung của mình và cậu trong máy tính rồi.” Nói xong, cô ấy ngước lên nhìn bầu trời, tỏ vẻ suy tư, “Hơn nữa, nó thích cậu cũng phải… hơn hai năm rồi.”
Từ Phẩm Vũ nhíu mày không tin, “Sao có thể chứ!”
Trần Tử Huyên quay sang nhìn cô, “Trước kia cậu tới nhà mình chơi từng gặp thằng bé mà.” Cô ấy chớp mắt vài cái lại hỏi, “Cậu không nhớ à?”
Ánh mắt ngờ nghệch của Từ Phẩm Vũ đã thay câu trả lời. Trần Tử Huyên chép miệng, “Chậc chậc, đứa bé này thật đáng thương.” Cô lắc đầu đầy thương hại, “May mà mình còn chưa đả kích nó.”
Có lẽ vì sắp bắt đầu mùa đông nên ánh mặt trời buổi chiều không quá nóng. Còn một tiết cuối, Trần Tử Huyên lôi kéo cô trốn học.
Vốn dĩ Từ Phẩm Vũ giờ này đang úp mặt lên bàn mơ mơ màng màng, vậy mà chỉ ngáp một cái đã ngồi trên khán đài ở sân bóng rồi. Trên sân, các nam sinh vừa chạy vừa gọi, tiếng cổ vũ lúc to lúc nhỏ nối tiếp nhau.
Mãi tới khi chuông tan học vang lên, Ngụy Dịch Tuần chẳng mất chút sức lực nào cũng tìm được Từ Phẩm Vũ. Giữa các học sinh đang nhiệt tình hò hét, chỉ có mình cô chống cằm vẻ nhàm chán. Ngụy Dịch Tuần ngồi xuống bên cạnh. Từ Phẩm Vũ liếc cậu một cái, sau đó tiếp tục ngẩn người.
Một người mà trung phong với hậu vệ là cái gì cũng không biết như cô thì xem bóng đá sao được. Trần Tử Huyên đứng giữa đám đông, nhiệt tình cổ vũ Hạ Tầm cố lên.
Ngụy Dịch Tuần cau mày, “Người kia là ai, sao cậu ấy tích cực thế?”
Từ Phẩm Vũ dường như suy xét một chút mới nói, “Là bạn trai Tiểu Huyên.”
Cô len lén nhìn Ngụy Dịch Tuần, trên mặt cậu thoáng qua rất nhiều biểu cảm, có kinh ngạc, hoảng hốt, cũng có chút ai oán. Từ Phẩm Vũ không nhịn được, cười gian manh, “Lừa cậu thôi.”
Ngụy Dịch Tuần nhanh chóng bình thường lại, “Cậu rảnh quá nhỉ!”
Từ Phẩm Vũ càng cười nhiều hơn, “Rất rảnh.”
Ngụy Dịch Tuần lườm cô một cái, không nói gì nữa.
Giữa bầu không khí sôi động, Từ Phẩm Vũ đếm thầm ba, hai, một.
Không ngoài dự đoán, Ngụy Dịch Tuần mở miệng, “Thế cậu ta là ai?”
Lần này Từ Phẩm Vũ thành thật đáp, “Em họ cậu ấy.”
Còi vang lên, hết giờ.
Cô hơi hối hận vì nói ra quá sớm.
Mọi người lục tục ra khỏi sân bóng. Từ Phẩm Vũ cũng đứng lên, phủi mông, “Mình đi đây.” Cô vỗ vai Ngụy Dịch Tuần, “Nói với Tiểu Huyên hộ mình nhé.”
Gần đây Từ Phẩm Vũ không về nhà cùng bọn họ. Cậu đúng là trì độn, bây giờ nghĩ lại thì có lẽ cô đang yêu đương.
Nhưng đối tượng là ai?
Ngụy Dịch Tuần chưa kịp hỏi thì cô đã đi xa, mỗi bước đi, làn váy lay động như gợn nước.
Mặt trời đang lặn, giống như không lâu nữa đêm đen sẽ ập xuống.
Hạ Tầm đi tới chỗ Trần Tử Huyên nhưng ánh mắt lại nhìn xung quanh như đang tìm người.
Lúc nãy cô còn ngồi trên khán đài. Vì khoảng cách quá xa nên cậu chỉ có thể thấy làn da trắng nõn như tuyết của cô. Hạ Tầm hỏi, “Chị ấy đâu?”
Trần Tử Huyên đương nhiên hiểu cậu nói đến ai, có chút chột dạ nói, “Cậu ấy…” Chữ ‘ấy’ kéo dài một lúc mới tiếp tục, “Có chút việc bận.”
Trong phòng tư liệu không có cửa sổ, mùi giấy tản mát trong không khí. Thẩm Hữu Bạch đóng cửa lại, quay người thì thấy người vừa tới. Anh im lặng một lúc, đôi mắt lạnh lẽo.
Nữ sinh mặc váy đồng phục nhưng trên người chỉ mặc áo trong, có vẻ quá mỏng manh, không thích hợp với nhiệt độ hôm nay.
Thẩm Hữu Bạch lạnh lùng cảnh cáo cô ta, “Đây không phải là chỗ cậu được tùy ý ra vào.”
“Từ Phẩm Vũ”
Nghe thấy tên mình, cô liền quay lại. Ở cầu thang chợt xuất hiện Chu Khi Sơn. Cậu ta ném cái gì đó về phía cô.
Cô bắt lấy theo bản năng. Đó là một gói kẹo.
Cậu ta nói, “Hữu Bạch ở phòng tư liệu.”
Từ Phẩm Vũ ngẩn ra, “Cảm ơn”
“Không cần cảm ơn.” Chu Khi Sơn cười vẫy tay với cô rồi đi mất.
Tuy
cảm thấy nụ cười của cậu ta rất kì quái nhưng cô lập tức vứt nó ra sau đầu, không để trong lòng.
Cô xé gói kẹo, nhét một viên vào miệng.
Bàn tay Thẩm Hữu Bạch có khớp xương rõ ràng, mười ngón thon dài. Thái Dao nghĩ đến việc Từ Phẩm Vũ có thể nắm chặt bàn tay ấy thì không cam lòng.
Cô ta nhìn anh chằm chằm, tay chậm rãi cởi cúc áo sơ mi, dần dần lộ ra bộ ngực được bao phủ bởi nội y.
Biểu cảm của Thẩm Hữu Bạch cuối cùng cũng thay đổi. Nhưng đó không phải là dáng vẻ dục vọng bị dấy lên, mà là vẻ không hiểu gì.
Chiếc áo rơi xuống đất. Dù Thái Dao bạo dạn mấy cũng phải đỏ mặt.
“Cô ta có thể ngủ với anh thì em cũng có thể.” Thái Dao vừa nói xong, Từ Phẩm Vũ liền đẩy cửa phòng tư liệu. Cuối cùng thì cô đã hiểu tầm quan trọng của việc gõ cửa trước khi vào.
Cô chỉ nhìn thấy Thái Dao từ phía sau, nội y của cô ta là màu tím quyến rũ.
Đồng thời, suy nghĩ của cô cũng bị đình trệ.
Vị kẹo sô cô la trong miệng trong nháy mắt đã thay đổi, không rõ là mùi vị gì.
Thái Dao xoay người, đầu tiên là mở to mắt, sau đó mới nghĩ đến việc bảo vệ bộ ngực.
Lúc cô tiến vào, Thẩm Hữu Bạch giật mình, ánh mắt nhìn thẳng cô một giây.
Từ Phẩm Vũ quay đầu bỏ chạy.
Đây chắc chắn là lần chạy nhanh nhất của cô, giá mà có thể tính vào bài kiểm tra thể dục.
Từ Phẩm Vũ dừng lại ở một bên cầu thang, sau khi hơi thở dần bình thường, cô mới ló đầu ra, thấy Thẩm Hữu Bạch đang đi tìm mình.
Anh không phát hiện ra cô, lông mày nhíu chặt lại, vẻ nóng ruột.
Từ Phẩm Vũ lập tức gọi anh, “Này!”
Thẩm Hữu Bạch nhìn sang, sửng sốt một chút rồi lập tức đi xuống cầu thang.
Cô vén tóc dính trên môi, hơi thơt vẫn có chút dồn dập. “Thật xấu hổ, em không biết nên nói gì, đành chạy đi.”
Vẻ mặt Thẩm Hữu Bạch giãn ra, ngón tay anh cong lại, muốn búng trán cô. Cô vội giữ cổ tay anh để né tránh.
Từ Phẩm Vũ vô cùng không vui, trừng mắt với anh, “Anh mau giải thích đi!”
Thẩm Hữu Bạch bình tĩnh nói, “Tự cô ta cởi đấy chứ.”
Thật ra, lúc ấy cô rất hoảng hốt. Cho dù ánh mắt anh nhìn Thái Dao chỉ có sự coi thường.
Cô cũng sợ rằng nhỡ đâu anh không đuổi theo. Dù chỉ đảo mắt một cái cô cũng biết ngực Thái Dao rất đẹp. Nghĩ vậy, Từ Phẩm Vũ nghiêm túc hỏi anh, “Anh thấy đẹp không? ”
Im lặng một lúc, cuối cùng hiểu ra cô có ý gì, anh trả lời, “Cũng vậy cả”.
Cô cụp mắt xuống, cọ chân lên sàn, “Thế em có dễ nhìn không?”
Ánh mắt Thẩm Hữu Bạch di chuyển. Không thấy anh đáp lại, Từ Phẩm Vũ ngẩng đầu lên, phát hiện anh đang nhìn chằm chằm vào ngực mình.
Đột nhiên, Thẩm Hữu Bạch nói nghiêm túc, “Rất đẹp!”
Đẹp đến mức anh chỉ muốn cắn chặt không buông.
Từ Phẩm Vũ cảm thấy hai tai nóng như bị thiêu, “Thưởng cho anh viên kẹo.”
Đầu lưỡi cô cuốn lấy viên kẹo chưa tan trong miệng, ôm lấy anh, áp môi mình lên môi anh.
Cô thầm nghĩ đẩy kẹo vào miệng anh rồi sẽ rời đi, nhưng anh lại giữ chặt eo cô, chặt như bị buộc lại.
Đầu lưỡi trực tiếp quấn lấy nhau, mang theo hương vị ngọt ngấy của kẹo. Kẹo đã tan hết, vẫn còn nuốt nước bọt của đối phương.
Mãi tới khi khóe miệng cô chảy ra chất lỏng trong suốt.
Gót chân chạm đất, bàn tay Từ Phẩm Vũ chống trước ngực anh. Cô cúi đầu, giọng đứt quãng, “Em, ngày mai… chắc là hết.”
Thẩm Hữu Bạch hít thở nặng nề, mím môi lại.