Edit: Mộc
Thứ sáu là lễ Giáng Sinh, bầu không khí sôi động nhộn nhịp ở khắp nơi, giáo viên cũng không giảng nổi vì đám học trò luôn gây ồn ào. Tiếng chuông vừa vang lên, học sinh đã chạy gần hết.
Từ Phẩm Vũ ở lại lau bảng, trời quá lạnh nên cô không để khăn ướt hẳn, vì thế mà bảng lau một lần vẫn còn hằn vết phấn.
Mưa tuyết làm người ta lạnh đến run người.
Lớp Nguỵ Dịch Tuần có tổ chức hoạt động nên cậu không đi cùng. Cửa hàng hai bên đường đều trang trí trắng đỏ đan xen, đèn đuốc nhấp nháy rất đẹp. Trần Tử Huyên thấy cô có vẻ thất thần, muốn làm cô vui hơn, nhưng nhìn quanh đâu cũng là các cặp đôi, đành im lặng coi như không có gì.
Sau khi chia tay với Trần Tử Huyên, mưa nhỏ dần thành mưa to. Từ Phẩm Vũ cầm ô đứng ở ngã tư đường, đén tín hiệu nhấp nháy ánh đỏ.
Ở đúng nơi này, cô đã vẫy tay tạm biệt Thẩm Hữu Bạch.
Đèn chuyển màu xanh, đồng hồ đếm giờ bắt đầu tính. Đám đông bên cạnh cô liền đi về phía trước, cô nán lại vài giây, xoay người về phía ngược lại rồi chạy đi.
Đế giày giẫm lên nước mưa đọng ở mặt đường, chân bị bắn ướt hết, nước mưa vẫn chảy liên tục qua nắp cống.
Sự biến mất kì lạ của Thẩm Hữu Bạch khiến Từ Phẩm Vũ như bị bóp nghẹt, giống như một bộ phim không có logic. Cô không muốn chờ tới khi phim kết thúc mới có người nói cho mình đã xong cả rồi.
Vậy nên cô lại đi tới nhà Thẩm Hữu Bạch.
Cách xa khu phố ồn ào, không có khúc nhạc giáng sinh, chỉ có mưa như trút nước.
Lần này, Từ Phẩm Vũ đứng ở cửa, kinh ngạc nhìn cánh cửa khép hờ. Cô đẩy cửa bước vào, nước từ đỉnh dù nhỏ dọc theo đường đi.
Trong phòng tối tăm, hành lang phát ra ánh đèn yếu ớt. Cô đặt ô tựa vào tủ giày, vội vàng đến quên cả bật đèn, đi về phía phòng khách, tiếng đồ đạc bị xáo trộn trở nên đặc biệt rõ ràng.
Tới gần hơn, cô nhìn thấy hình như có một người đàn ông mặc áo liền mũ đang đi lại ở hành lang. Từ Phẩm Vũ sợ hết hồn, lẽ nào là kẻ trộm? Cô không dám tuỳ tiện đi vào nữa, đang định ra ngoài thì một cơn gió thổi qua làm cửa sập lại. Tiếng động to đến nỗi làm cô giật mình, đồng thời trước mắt cũng trở nên tối đen.
Từ Phẩm Vũ vội vàng lấy điện thoại di động ra, cô nghe thấy tiếng bước chân tiến về phía mình, càng lúc càng gần.
Trong nháy mắt, thân thể nam giới áp lấy cô, cô sợ hãi dùng hai tay đẩy ra, hốt hoảng lùi về phía sau thì va vào sô pha, điện thoại vừa bật sáng đã rơi xuống đất. Cô giãy dụa kịch liệt nhưng không có ích gì, sức mạnh của người này rõ ràng là hơn hẳn Từ Phẩm Vũ.
Hắn ta không cần tốn nhiều sức đã chế trụ được cô, kéo cô vào trong ngực, cúi đầu cắn lên môi cô.
Từ Phẩm Vũ bị đau thì hé miệng ra, đầu lưỡi nhanh chóng tiến vào. Mùi thuốc lá đậm đặc khiến Từ Phẩm Vũ run lên, cảm giác quen thuộc này…
Cô thả lỏng bả vai đang căng chặt, mặc kệ đầu lưỡi đang không ngừng di chuyển trong miệng. Tay cô đi xuống, vén áo anh lên, cách phân biệt thú vị nhất chính là sờ cơ bụng của anh.
Cô ôm chặt eo anh, hai đầu lưỡi an ủi lẫn nhau, tiếng nước bọt vang lên ngày càng rõ.
Khăn quàng cổ của cô từ từ trượt xuống, tiếp theo là áo khoác, áo khoác bị nước mưa thấm ướt rơi xuống bên chân. Trên người chỉ còn một vật che chắn duy nhất, Từ Phẩm Vũ liền giữ tay anh lại, “Mở lò sưởi trước đi, em hơi lạnh.”
Cô nghe thấy tiếng bật điều hoà nhiệt độ, sau đó là tiếng bàn bị di chuyển, từ đầu tới cuối anh đều không bật đèn.
Hơi thở của anh lại tới gần cô, một giây sau, hai chân Từ Phẩm Vũ liền rời khỏi mặt đất, cô vội hít một hơi, ôm cổ anh. Cô bị đặt lên thảm trải sàn ở phòng khách, đè xuống lại là một nụ hôn sâu.
Vừa hôn vừa cởi nốt quần của cô, nước bọt từ khoé miệng tràn ra, hô hấp càng lúc càng khó khăn. Anh ngậm lấy đầu ngực cô, xoa bên mềm mại còn lại, ngón tay nhẹ nhàng xoay chuyển. Từ Phẩm Vũ vô thức cong người lên, giống như muốn anh an ủi nhiều hơn.
Điều hoà thổi gió nóng lướt qua thân thể, cảm giác vừa nóng vừa lạnh tràn ngập lỗ chân lông. Ngón tay anh trượt quanh âm thần, ấn lên tiểu hạch đang ẩn núp, Từ Phẩm Vũ hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên. Bụng dưới nóng hừng hực, không biết nên làm gì để tỉnh táo lại.
Đầu ngón tay chậm rãi đâm vào, từng bước tiến tới, cả ngón tay khuấy trong con đường chật hẹp, cô thở dốc, móng tay sắp đâm sâu vào cánh tay anh.
Trong tình trạng không nhìn thấy gì, anh đột nhiên lại xâm nhập thêm một ngón tay. Tay anh di chuyển trong cô, từ chậm đến nhanh, không ngừng rút ra tiến vào, tiếng nước vang lên. Thân thể cô đã một thời gian không làm tình, không thể chịu được khiêu khích như vậy, cảm giác sắp cao trào..
Từ Phẩm Vũ vừa mở miệng, tiếng rên tê dại đã vang lên, “Ưm..có thể… có thể…”
Nghe được tiếng rên rỉ của cô, anh không chờ đợi thêm nữa, dục vọng kiềm nén đã lâu lập tức được phóng thích.
“A…” Từ Phẩm Vũ thét lên một tiếng, anh đột nhiên tiến vào, hơn nữa đâm thẳng tới nơi sâu nhất. Lực ma sát ra vào rất
mạnh, luôn lùi ra tới khi chỉ còn đỉnh chóp, lại tiến vào toàn bộ. Một lần rồi một lần đâm tới phần thịt mềm, mãnh liệt tới mức da đầu cô trở nên tê dại.
Tốc độ từ chậm đến nhanh, từng cơn phong ba điên cuồng chạy khắp cơ thể, cô không biết mình thấy thoải mái hay khó chịu, chỉ có thể rên rỉ không ngừng. Âm huyệt chảy ra rất nhiều chất lỏng, tiếng va chạm xác thịt cũng trở nên nặng nề hơn.
Sống lưng cô cũng bắt đầu toát mồ hôi, ngấm vào thảm trải sàn. Tuân theo cử động của anh, khoái cảm dần tích luỹ, giống như muốn nhấn chìm cô, hai tay cô cố bám lấy bất kì đồ vật nào xung quanh, nhưng đáng tiếc chẳng có gì ngoài thảm trải sàn.
Bị đâm tới tận cùng, một cơn co giật làm cô duỗi thẳng lưng cao trào. Đương nhiên đây chưa phải là kết thúc. Thẩm Hữu Bạch lật người cô lại, để nửa người trước dựa vào sô pha, tiến vào cô từ phía sau.
Nụ hôn nóng bỏng liên tục rơi trên người cô, tóc bết lại bởi mồ hôi dính lên sống lưng. Từ Phẩm Vũ không rõ điểm hưng phấn của mình nằm ở đâu, nhưng Thẩm Hữu Bạch chạm vào chỗ nào cũng khiến cô rên rỉ.
Cuộc chiến xác thịt ngừng lại đã là rất lâu sau đó.
Từ Phẩm Vũ uể oải dựa vào anh, chính xác là đang ngồi trên hông anh. Dục vòng còn chưa mềm hẳn xuống đang bị miệng huyệt nuốt trọn, chất lỏng dính dớp chảy xuống từng chút một.
Thẩm Hữu Bạch chỉ giải thích ngắn gọn những ngày qua anh ở đâu. Ngày kia sẽ ra nước ngoài, Thẩm Văn Tụng thả cho anh về lấy đồ đạc.
Anh vốn định dọn đồ xong sẽ đi tìm Từ Phẩm Vũ, không ngờ cô lại tự đưa mình tới cửa. Từ Phẩm Vũ nghe xong thì thấy khó hiểu, “Nhà anh sao lại như bị nguyền rủa thế.” Thẩm Hữu Bạch sửng sốt một chút, sau đó bật cười, cô đúng là đã đi xa cả ki lô mét.
Từ Phẩm Vũ bị gương mặt tươi cười của anh mê hoặc đến chẳng biết gì nữa, chỉ nghe thấy anh hỏi, “Vậy em có đợi anh không?”
Từ Phẩm Vũ tỏ ra do dự, “Nếu em nói không muốn chờ lắm thì có được không?”
“Không được.” Anh trả lời quyết đoán.
Cô bĩu môi, thế thì còn hỏi làm gì chứ. Trong lòng bỗng nảy lên chút ranh mãnh, cô ngước mắt nhìn anh, “Nhỡ đâu sau khi anh trở về thì phát hiện ra em đã có bạn trai mới, không chừng còn kết hôn rồi thì làm thế nào?”
Thẩm Hữu Bạch nắm lấy cằm cô, hơi dùng sức, “Đừng nói như thế, hiện giờ anh rất muốn đánh chết em đấy.”
Từ Phẩm Vũ hơi run rẩy, chưa kịp phản ứng đã bị đẩy ngã xuống thảm, mắt cá chân gác lên vai anh, không hề chuẩn bị gì đã bị xuyên qua. Bởi vì thân dưới bị nâng lên, chất lỏng cũng bị đâm toé lung tung ra ngoài.
Trong lúc ngủ mơ màng, có ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc dính trên trán cô sang bên tai.
Khi cô tỉnh lại, trên giường đã không còn anh, chỉ có vết nhăn trên ga trải giường chứng tỏ từng có người nằm đây.
Tủ đầu giường đặt một chiếc chìa khoá, là chìa khoá căn nhà này. Từ Phẩm Vũ nắm chặt tay, rồi lại thả ra, nhìn nó chăm chú.
Căn nhà này đã không có anh, cô còn tới để làm gì?
Cô xả đầy nước nóng vào bồn tắm, sáng sớm muốn tắm một lần.
Nhìn mình trong gương, vảy vết thương trên ngực đang bong dần ra, chứng tỏ sắp lành hẳn. Sương mù phủ lên mặt kính. Cô nhảy vào bồn tắm, nước ấm bao bọc cơ thể. Nhắm mắt lại, chìm xuống, ngâm mình trong nước.
Giờ phút này, cô thật sự chán ghét thể chất không dễ lưu sẹo của mình. Anh đi rồi, ngay cả dấu răng anh để lại trên cơ thể cô cũng không còn.
Nhưng vết thương thật sự thì không thể khỏi được, bắt đầu trở thành ác tính.
P/S: Chắc tớ phải tự mở hội nghị khen thưởng bản thân vì không hiểu sao tuần này chăm dã man, từ mùng 6 tới hôm nay đã post 3 chương rồi. =))
Hơi tiếc vì thời học sinh của hai bạn trẻ tới đây là hết, tiếp theo là giai đoạn trưởng thành. Tớ nhận ra có một chuyện hơi buồn cười, thời còn đi học thì tớ không thích đọc các chương kể giai đoạn thanh xuân vườn trường lắm, chỉ muốn mau chóng tới phần nhân vật chính đi làm, bây giờ đi làm hộc bơ rồi thì chẳng hiểu sao cứ thấy thích đọc cái quãng thời gian còn đi học hơn, thấy giai đoạn học sinh dễ thương hơn <3