Tặng Cho Thẩm Hữu Bạch

Hồ điệp (4)


trước sau

Edit: Mộc

Từ Phẩm Vũ chưa từng dám thẳng thắn với chính mình, vì sao phải chờ đợi. Nhưng lúc đứng trong phòng khách, nhìn thấy người kia, chỉ trong thoáng chốc mọi thứ đã trở nên rõ ràng.

Chỉ bóng lưng mà thôi, nhưng Từ Phẩm Vũ dám chắc là anh. Cô phát hiện ra mình chưa từng quên đường nét của anh, trong lòng cô vẫn dán đầy thông báo tìm người.

Bởi vì vẫn thích anh.

Dù không cố thích anh nữa, nhưng lại giống như đi thẳng một mạch, chỉ nhắm mắt một cái cũng nghĩ tới anh.

Dù cô đã tự tạo ra thói quen trả giá ngang bằng, nhưng chỉ cần anh xuất hiện, cô không cần báo đáp, chỉ muốn tặng tất cả cho anh.

Cho nên, ngay lập tức cô lựa chọn né tránh anh. Tiếc là Từ Phẩm Vũ tự đánh giá cao khả năng trốn chạy của mình, cũng đánh giá thấp tình cảm của anh. So với nỗi mong nhớ xuất hiện lơ đãng của cô, thì từng nhịp thở của anh đều rừng rực khao khát.

Từ Phẩm Vũ bước thật nhanh đến phòng rác, đổ tất cả rác rưởi vào bên trong thùng, đặt khay lên giá. Cô vừa đi về phía thang máy, vừa cầm tai nghe, gọi cho bộ phận dọn dẹp.

Lúc ấn nút xuống của thang máy, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng cửa mở, hoảng sợ, cô vội vàng quay đầu chạy về phía cầu thang thoát hiểm. Nhưng giày cao gót vừa gõ xuống bậc thang thì phía sau đã vang lên giọng nói làm cô sững người lại.

“Từ Phẩm Vũ.”

Cô xoay người lại, chưa tới một giây mà cảm thấy như tim đã đập sai đến mấy nhịp.

So với hình ảnh cuối cùng trong ký ức của cô, Thẩm Hữu Bạch trước mắt còn gầy hơn trước. Anh bình tĩnh đứng ở đó. Dáng vẻ thiếu niên đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn cảm giác trưởng thành, sâu không thấy đáy, ngay cả vọng tưởng cô cũng không dám chạm đến. Từ Phẩm Vũ cố gắng mỉm cười, nhưng lại càng làm gương mặt trở nên cứng nhắc, “Đã lâu không gặp.”

Anh nghe được bốn chữ này thì ánh mắt sầm xuống, định đi về phía cô thì cửa thang máy chợt mở ra. Giọng nữ lanh lảnh tham gia vào cuộc hội thoại của bọn họ, “Hữu Bạch?”

Cô gái bước ra từ thang máy, chân dài eo nhỏ, mặc jumsuit, vai khoác khăn lông, đồ trang sức chói sáng.

Giang Nghi Trân thân mật khoác tay anh, “Sao anh lại ở đây?”

Thẩm Hữu Bạch lạnh lùng nhìn cô ta, lập tức rút tay ra, “Cô Giang, mong cô…”

“Anh nhất định phải thái độ với em như thế trước mặt người ngoài sao?” Giang Nghi Trân cắt đứt lời anh. Cô ta vừa nói vừa nhìn về phía Từ Phẩm Vũ đang đứng sững dưới cầu thang.

Từ Phẩm Vũ hiểu ý cô ta, lập tức tỉnh táo lại, định rời đi. Nhưng ngực giống như bị kim châm kín đặc, làm cho cô đi không vững, phải nắm tay vịn.

“Từ Phẩm Vũ, em định cứ đi như thế sao?”

Giang Nghi Trân bắt đầu không hiểu ra sao, lúc nãy cô tả chỉ cảm thấy bầu không khí giữa anh và nhân viên nữ này có chút kì quái. Nhưng khi Thẩm Hữu Bạch nói ra câu kia, cô ta thật sự kinh ngạc, anh thậm chí nhớ cả tên một nhân viên phục vụ khách sạn. Giang Nghi Trân còn chưa nghĩ ra thì cô đã quay lại, bước lên bậc thang về phía Thẩm Hữu Bạch. Sau đó, Giang Nghi Trân trợn mắt nhìn cô nâng tay lên, tặng cho Thẩm Hữu Bạch một cái tát.

Anh nghiêng đầu sang một bên, gò má đỏ lên, có chút kinh ngạc. Giang Nghi Trân há miệng, “Cô…”

Cô ta định tỏ thái độ thì bị Thẩm Hữu Bạch đẩy sang một bên. Anh không chớp mắt nhìn Từ Phẩm Vũ, “Không có lý do gì lại phải ăn một cái tát của em, anh phải biết nguyên nhân chứ.”

Viền mắt Từ Phẩm Vũ đỏ lên, trừng mắt nhìn anh, “Tôi lãng phí thời gian quý giá của mình để chờ anh, tát anh một cái coi như thanh toán xong, anh phải cảm ơn tôi mới đúng.”

Thẩm Hữu Bạch suy nghĩ một chút rồi trả lời, “Đúng vậy.”

Trong đầu Từ Phẩm Vũ chỉ nghĩ tới việc anh đã xác nhận họ thanh toán xong. Thanh toán xong, nghĩa là không ai nợ ai, từ đây trở thành người dưng.

Từ Phẩm Vũ không dám chớp mắt, sợ nước mắt không kìm được rơi xuống, “Muốn chia tay, ít nhất nên nói rõ ràng, cứ im lặng như vậy sẽ làm người khác lãng phí nhiều năm anh hiểu không?”

Thẩm Hữu Bạch nhíu mày, “Anh nói muốn chia tay lúc nào?”

Cô nhất thời kích động liền chỉ tay vào Giang Nghi Trân, hỏi anh, “Vậy cô ta là gì của anh?”

“Cô ta chẳng là gì.” Thẩm Hữu Bạch lập tức trả lời, tiến lên giữ lấy cổ tay cô, nói “Đi theo anh!”

“Không!” Cô cố gắng hất tay Thẩm Hữu Bạch ra, lùi lại mấy bước. Ánh mắt Thẩm Hữu Bạch có vẻ uy hiếp, nhìn chằm chằm cô, “Hiện giờ em là nhân viên khách sạn, nhất định phải nghe lời anh.”

Từ Phẩm Vũ hất cằm, “Vậy cũng tốt, tôi không làm nữa.”

Cô lấy chiếc thẻ từ trong túi ra, giận dữ ném vào Thẩm Hữu Bạch, giọng có chút ấm ức, “Khách sạn của các người cũng chẳng ra sao, toàn là đám quỷ háo sắc suốt ngày chỉ muốn dùng quy tắc ngầm!”

Thẩm Hữu Bạch nhìn theo vật rơi xuống đất, là một chiếc thẻ phòng. Giọng anh trầm xuống, “Ra đây, đi theo anh!”

Lần thứ hai bị anh nắm lấy tay, cô còn định tránh thoát, vẻ mặt Thẩm Hữu Bạch đã tối tăm đến đáng sợ, “Đừng để anh nói tới lần thứ ba.”

Từ Phẩm Vũ run lên, chưa kịp phản ứng, gần như là bị anh kéo về phòng. Thẩm Hữu Bạch
kéo cô vào phòng, đẩy cô về phía tường. Hơi thở gần sát nhau, nụ hôn mãnh liệt khiến Từ Phẩm Vũ quên cả phản kháng.

Đã bao lâu không nếm mùi vị của anh, mùi thuốc lá thoang thoảng đều đang tấn công khứu giác cô.

Tay Thẩm Hữu Bạch nâng gáy cô, cánh tay còn lại khoá lấy hông cô. Hơi thở nóng bỏng kích thich từng lỗ chân lông, toàn thân cô nhũn ra. Nụ hôn càng ngày càng triền miên, chợt cô hơi tỉnh táo lại, nhìn xung quanh.

Cách đó mấy bước, Nguyên Tình đang hoàn toàn sững sờ. Từ Phẩm Vũ vôi vã đẩy anh, miệng phát ra âm thanh không rõ. Anh túm lấy tay cô, xoay ra sau lưng, vẫn không ngừng hôn.

Từ Phẩm Vũ quay đầu, né tránh nụ hôn của anh, sốt ruột nói, “Có người có người!”

Thẩm Hữu Bạch buông tha môi cô, xoay người lại nhìn Nguyên Tình, mở cửa chính ra. Một ánh mắt là đủ hiểu, cô ta lập tức ra ngoài.

Nguyên Tình đóng cửa thịch một tiếng, thậm chí còn có gió đảo qua mặt Từ Phẩm Vũ. Sau đó, cô ta đứng im tại chỗ, nhìn thấy người cũng đang kinh ngạc không kém là Giang Nghi Trân. Nguyên Tình mím môi, lập tức tỏ ra chuyên nghiệp, “Thành thật xin lỗi cô Giang, Thẩm Tổng đang bận việc, không tiện gặp cô.”

Lúc Nguyên Tình mở cửa ra ngoài, đồng thời Từ Phẩm Vũ cũng muốn chạy theo, lại chậm hơn anh một bước. Thẩm Hữu Bạch nặng nề đóng sầm cửa lại, chặn ngang ôm lấy cô, đi tới phòng ngủ, đặt cô lên giường. Hơi thở nam tính đè lên, nhìn gương mặt anh áp sát mình, Từ Phẩm Vũ bật khóc.

Thẩm Hữu Bạch sững sờ, vốn dĩ tràn đầy ham muốn đột nhiên bị dập tắt.

Anh kéo bàn tay che mặt của cô ra, để cô dựa vào lồng ngực mình, muốn nhìn cô.

Không ngờ cô lại đột nhiên đẩy anh, ngồi cách anh một đoạn, váy bó sát vào bắp đùi. Từ Phẩm Vũ đang mặc đông phục nhân viên, hai mắt đỏ ửng, gò má còn vương nước mắt, khiến người ta khó mà không sinh ra ý xấu.

Có điều cô lại không hề biết.

Từ Phẩm Vũ lau nước mắt, không cam lòng nhìn anh, “Dựa vào đâu mà anh muốn đi thì đi, muốn về thì về.”

Cô nghẹn ngào đến mức giọng nói trở nên mơ hồ, “Anh có biết không, có lúc em cảm thấy mình như một kẻ ngu ngốc, cứ chờ anh như vậy, đau khổ như thế nào…”

Thẩm Hữu Bạch cụp mắt xuống, sau đó lại nhìn cô, “Anh không biết.” Câu đáp lại này hoàn toàn không nằm trong dự đoán của cô, khiến cô ngẩn người một lúc. Thẩm Hữu Bạch lại nói, “Xét về tình về lý, đáng lẽ anh phải thấy hổ thẹn. Nhưng thực sự anh chưa từng nghĩ tới chuyện này. Tất cả những gì liên quan đến em, anh đều không có lý trí, cho nên không thể đứng ở góc độ khách quan để lo lắng cảm nhận của em.”

Anh dừng lại một chút, nói tiếp, “Có thể câu trả lời mà em muốn không phải như vậy, nhưng sớm muộn gì em cũng phát hiện ra anh là một kẻ ích kỷ, vậy nên anh thẳng thắn với em trước.”

Từ Phẩm Vũ còn không biết nên phản ứng lại như thế nào, chỉ nghe Thẩm Hữu Bạch kể, “Năm năm qua, anh không thể liên lạc với em, cũng phải kiềm chế khát vọng của bản thân với em, thường xuyên mấy ngày không ngủ được, bị chứng chán ăn, phải dựa vào việc truyền dịch dinh dưỡng để duy trì, tuy bị ép điều trị tâm lý nhưng cũng không khả quan lắm. Ngay cả bây giờ, cơ thể anh cũng đang ở trạng thái vô cùng mệt mỏi.”

Tất cả tâm tình của anh dường như đều che đậy sau đôi mắt thâm trầm, giọng anh lạnh lùng, “Anh biết rõ, nguyên nhân sinh bệnh là do em. Không chiếm được em, anh chỉ có thể dằn vặt chính mình.”

Thẩm Hữu Bạch nắm lấy tay cô, “Anh nói cho em biết những chuyện này, mục đích chỉ là…”

Anh nói, “Hi vọng em thấy anh đáng thương.”

Từ Phẩm Vũ sửng sốt, sau đó khóc đến rụt cả vai. Thẩm Hữu Bạch kéo tay cô, “Sau đó ôm chặt anh.”

Cô chủ động nhào vào trong ngực anh, ôm chặt lấy anh. Thẩm Hữu Bạch siết chặt lưng cô, ghé sát vào tai, “Hi vọng em nói với anh, em rất nhớ anh, muốn anh ở lại bên cạnh em, không đi đâu nữa.”

Từ Phẩm Vũ không ngừng được nức nở, cũng không cách nào nói được. Anh vùi đầu vào cổ cô, “Anh sẽ trả lời được thôi, chuyện này rất đơn giản, anh sẽ làm theo ý em.”

Nếu so sánh xem ai là người chìm đắm sâu hơn, cô hoàn toàn thảm bại.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện