Nhưng gần đây con đường làm trap girl của tôi gặp trắc trở, đụng phải một cái đinh mềm.
Đàn em Chu Mộ năm nhất vừa khai giảng xong, suốt ngày chỉ mặc quần áo trắng ngồi ngâm mình trong thư viện, vừa ngoan ngoãn vừa đẹp trai, chỉ là tính cách quá lạnh nhạt.
Tin nhắn weixin tôi gửi đi không được hồi âm một lời, bị tôi ép vào đường cùng, cuối cùng cậu ta mới đáp lại mười ba chữ:
“Thấy rồi, tôi không rảnh, không muốn trả lời, chị không làm gì được tôi đâu.”
Tôi: “…”
Tôi hít sâu một hơi, gặp thất bại ê chề, tôi ấn thoát giao diện trò chuyện, hẹn bạn thuở nhỏ đi nhảy vũ trường.
Đàn ông ấy mà, đâu phải chỉ có một mình cậu ta.
Tôi trang điểm, thay quần áo cô em gợi cảm, chuẩn bị tới quán bar câu một tên “chó săn nhỏ” (3) còn ngang tàng hơn cậu ta.
(3) Gốc “小狼狗”: dùng để chỉ những chàng trai lạnh lùng, độc đoán, tuy còn nhỏ nhưng vì tạo ra cảm giác an toàn cho người yêu nên rất được yêu thích.
Nhưng có đôi khi duyên phận rất diệu kỳ.
Tôi tới quán bar, còn chưa gặp bạn thuở nhỏ đã đụng phải Chu Mộ.
Tên đàn em lạnh lùng cao quý chỉ đáp lại tôi 13 chữ vào nửa tiếng trước, bây giờ đang lắc đầu nhảy nhót trong quán bar.
Uổng công tôi còn tưởng cậu ta ngoan lắm, ai ngờ vừa ra khỏi cổng trường là chơi lớn hơn cả tôi.
Tôi tìm một chỗ ngồi bừa xuống, gọi hai chai rượu, chậm rãi thưởng thức, lẳng lặng nhìn Chu Mộ trên sân khấu.
Vừa nhìn một cái là kinh ngạc, hóa ra cậu ta không tới đây vui chơi, mẹ kiếp, cậu là DJ ở đây?
Tôi sốc cực kỳ, cũng càng lúc càng hứng thú với cậu ta, một cậu nhóc quý báu (điên cuồng) gì đây?
“Lâm Tang Vãn!”
Tôi đang nhìn ngây người ra thì thấp thoáng nghe được tiếng người gọi mình.
Vừa quay đầu là thấy gương mặt thanh tú một cách quá đáng của bạn chơi từ bé Nghiêm Háchh.
Bọn họ lần lượt ngồi xuống bên cạnh tôi, còn dẫn theo một em gái mảnh khảnh theo cạnh: “Tìm cậu cả nửa ngày, một mình cậu ngồi đây uống rượu sầu gì đấy?”
Khi anh ta nói chuyện, còn thản nhiên giơ tay trái khoác lên vai tôi.
Tôi không đáp, ngửa đầu uống một hớp nữa, vẫn luôn nhìn Chu Mộ trên sân khấu không rời mắt.
Trong tầm nhìn mờ tối, đèn đuốc chớp nhoáng chiếu tới chỗ Chu Mộ, những cậu nhóc trẻ tuổi phiêu theo tiếng nhạc, động tác phóng khoáng tự nhiên, dễ dàng hấp dẫn rất nhiều ánh mắt nữ giới.
Tất nhiên là bao gồm cả tôi.
Nghiêm Hách lại không chú ý tới sự bất thường của tôi, anh ta nhìn tôi, hai mắt như phát sáng lên: “Chậc, hôm nay cậu mặc hở như thế, tới câu thằng ngốc nào hả?”
Tôi nhún vai không ừ hử gì thêm.
Nhưng vừa mới nhấp một hớp rượu thì tôi chợt nghe Nghiêm Hách bồi thêm một câu nữa:
“À phải rồi, anh trai tôi đang trên đường tới đây.”
Hớp rượu trong miệng tôi văng ra ngoài, phun vào mặt anh ta không sót một giọt.
“Mẹ kiếp, sao cậu không nói sớm?”
Nói xong, tôi lột áo khoác trên người Nghiêm Hách, vội bọc lấy thân mình.
Anh họ Ôn Kỳ của Nghiêm Hách, người không giống tên tí nào, tính tình lạnh lùng, nghiêm khắc tới mức khiến người ta phẫn nộ.
Là thanh mai trúc mã cùng nhau trưởng thành, người tôi sợ nhất là anh ta.
Không hề nói quá chút nào, sau khi tôi uống rượu xong, dám châm thuốc rít trước mặt cha tôi, ôm vai cha gào la anh em tốt nhưng dù say mèm như hũ hèm cũng không dám làm bậy trước mặt Ôn Kỳ.
Hơn nữa, lúc trước, khi còn trẻ không hiểu sự đời, tôi còn từng tỏ tình với Ôn Kỳ.
Kết quả hơi thê thảm, anh ta không đồng ý cũng không từ chối, ngược lại vì tôi không chịu học tập tốt mà cứ nghĩ tới chuyện khác, anh ta phạt tôi chạy ba cây số.
Anh ta còn chạy cùng tôi suốt cả quá trình, chậm một bước cũng không được.
Sau ngày đó chạy xong, về nhà, gần như là tôi mệt muốn đứt hơi, người nhũn cả ra dựa vào sau lưng Ôn Kỳ, nghe anh ta cảnh cáo tôi bằng cái giọng trầm thấp:
“Còn có lần nữa thì chạy năm cây số.”
“…”
Lúc đó tôi bèn vùi mặt vào cổ anh ta, không dám kêu la nữa.
Thật sự là không dám, tôi tin chắc là nếu có lần sau, kết cục còn thê thảm hơn chạy năm cây số!
Có thể là do quá khứ bị kiểm soát quá gắt gao, khi tôi lên đại học, Ôn Kỳ ra nước ngoài, tôi mới cho phép bản thân cất cánh, hóa thành con bướm hoa của đại học A, bay lượn băng qua các đàn anh đàn em.
Chưa kịp hồi tưởng xong là trước mắt tối sầm, một người xuất hiện bên cạnh tôi.
Tôi nhanh chóng kéo áo khoác, từ từ quay đầu lại.
Đập vào mắt tôi là gương mặt quen thuộc cùng cực.
Ôn Kỳ ngồi bên cạnh tôi, lấy ly rượu trên bàn của tôi lên nhấp một hớp theo thói quen, sau đó quay đầu nhìn tôi.
Anh ta nhìn tôi từ trên xuống dưới, quan sát tỉ mỉ rồi khẽ nhíu mày.
Nói thật là lòng tôi thắt lại một tí.
Vào giây phút sống còn này, làm gì tôi còn nhớ tới