Sáng sớm bảy giờ, tôi đúng giờ thức dậy.
Kỳ lạ.
Bạn cùng phòng tôi đều đang ngủ, trong phòng rất yên tĩnh, tôi cũng không đặt báo thức.
Dựa theo đồng hồ sinh học của tôi, cuối tuần không ngủ một mạch đến 9 giờ sẽ không mở mắt, ngày hôm nay vậy mà dậy sớm một cách kỳ lạ như vậy.
Dù sao cũng không ngủ được, tôi rón rén xuống giường bắt đầu rửa mặt trang điểm.
Dù sao hôm nay sẽ “hẹn hò” với Bạch Trạm, xuất phát từ sự tôn trọng thì cũng nên sửa soạn một chút.
Chọn đến chọn lui, cuối cùng tôi chọn một cái váy màu trắng.
Màu trắng, chắc chắn sẽ hợp với bộ quần áo đen của Bạch Trạm.
Chọn quần áo, rửa mặt, trang điểm, tôi tốn hơn hai tiếng, đây là một tốc độ chưa từng có với một cô gái bình thường chỉ sửa soạn vài chục phút như tôi.
Tay hôm nay rất cùi, vẽ mắt đơn giản thôi cũng phải vẽ vài lần mới được.
Sửa soạn xong, tôi cầm điện thoại lên xem giờ, ngoài ý muốn nhìn thấy tin nhắn cách đây một tiếng của Bạch Trạm:
“Tôi ở dưới kí túc xá chờ em, bao giờ em dậy thì xuống, chờ em.
”
Tôi đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, thật ra cũng không hy vọng lắm, nhưng mà vừa thò đầu ra đã nhìn thấy Bạch Trạm đứng dưới đèn đường.
Có lẽ là ban ngày nên không tiện hút thuốc trước mặt người khác, anh ta cũng chỉ yên lặng đứng đó, cúi đầu nhìn điện thoại di động.
Tôi nhíu mày, hơn một tiếng…
Tên này không si tình đến mức đó chứ?
Nhưng mà không thể không nói, hành động này của Bạch Trạm đúng là có thể gây được cảm tình, trong tình huống không hẹn trước thời gian, sáng sớm đến chờ trước cửa kí túc xá của tôi, không gọi điện hối cũng không đi mất.
Tôi vội vàng thu lại tầm mắt, vội vàng đi xuống lầu.
Đúng là Bạch Trạm mặc bộ đồ ngày hôm qua kia, đồ mày đen, còn tôi mặc váy trắng, nhìn có vẻ…
Hoàn toàn đúng là giống đồ tình nhân.
Vừa xuống lầu, Bạch Trạm đã ngẩng lên nhìn sang.
Anh ta chủ động bước lên đón, quan sát tôi một lượt, lập tức cong… khóe môi.
Nhìn có vẻ tên này rất hài lòng về trang phục hôm nay của tôi.
“Đi thôi, dẫn em đi ăn sáng.
”
Nói xong, Bạch Trạm đưa tay đến trước mặt tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, thấy anh ta hơi nhíu mày: “Nếu là hẹn hò, dù sao cũng phải giống với hẹn hò.
”
Tôi không phản bác, sau khi yên lặng một chút, bèn đưa tay ra.
Tay trong tay, vẫn là mười ngón tay đan vào nhau.
Sặc.
Cách thức mà Bạch Trạm hẹn hò càng khiến tôi nghi ngờ về danh tiếng tổ sư gia của anh ta.
Không thể không nói, lúc tôi và Bạch Trạm tay trong tay đi ở trong sân trường thu hút rất nhiều ánh nhìn, thậm chí khi đi còn nghe thấy được tiếng chụp hình.
Khi nghe được tiếng chup hình đó lần hai, tôi không nhịn được nhìn theo hướng đó, thấy một nam sinh cất điện thoại chạy chối chết.
Bạch Trạm nhìn theo ánh mắt của tôi: “Để ý à?”
Nói xong, anh lại bổ sung: “Nếu ngại, để tôi xử lý.
”
“Không cần.
”
Tôi lắc đầu, lập tức thu hồi ánh mắt: “Tôi chỉ đang nghĩ là, sợ rằng những người bầu chọn cho tôi là “top 3 trap girl” sẽ bị tức chết mất.
”
Những bình luận này, đủ thể loại, tất cả đều tấn công chửi bới ba sinh viên nữ chúng tôi.
Tất nhiên là mắng tôi là nhiều nhất.
Ngay cả Nghiêm Háchh cũng lắc đầu khen tôi tinh thần mạnh mẽ.
Nhưng mà tôi thật sự không thèm để ý, trong mắt tôi, những người bình luận mắng chửi này hơn một nửa vì “chua xót”.
Những sinh viên nam thì chua xót vì không thể có được, sinh viên nữ thì vì ghen tỵ nên chua xót.
Bạch Trạm cười nhẹ, nắm tay tôi chặt hơn một chút: “Đúng lúc anh cũng không để ý.
”
Dứt lời, anh ta dẫn tôi đi thẳng.
Tôi cho rằng cách thức tổ sư gia tán gái sẽ không giống người thường, nhưng mà cũng đúng là tôi không thể tưởng tượng được.
Anh ta đưa tôi đến khu vui chơi.
Hơn nữa anh ta còn dẫn theo tôi, chơi mỗi trò chơi một lượt.
Thậm chí bao gồm cả mấy trò chơi thiếu nhi.
Trò chơi “thác nước dũng cảm” dành cho trẻ em, hai chúng tôi ngồi giữa một đám các bạn nhỏ.
Khác với mỗi người lớn đều dẫn theo một bạn nhỏ, còn chúng tôi, thì Bạch Trạm lại nắm chặt lấy tay tôi.
Dù lòng tôi có mạnh mẽ thì lúc này cũng không cứng rắn nổi.
Bạch Trạm vậy mà ngay cả sắc mặt cũng không thay đổi, nhận lấy ánh mắt của những người đi ngang qua, anh ta còn giơ tay lên quay tôi vào lòng, dán sát bên tai tôi hỏi:
“Lâm Tang Vãn, em không nhận ra là như vậy rất lãng mạn sao?”
Một tay tôi đỡ trán, vẫn cảm thấy hai chúng tôi như vậy có vẻ hơi ngốc: “Lãng mạn… cái rắm.
”
Nhưng mà…
Khoảnh khắc mà thác nước siết chảy xuống kia, xung quanh ngập tràn tiếng cười và tiếng kêu sợ hãi của các bạn nhỏ, tôi lơ đãng quay đầu, bắt gặp gò má mỉm cười của Bạch Trạm.
Có vẻ như ngày hôm nay anh ta rất vui.
Hôm nay ánh nắng rất đẹp, chiếu vào đuôi mày khóe mắt anh, tô thêm vài phần tình cảm ấm áp.
Trong khoảnh khắc đó, hình như đáy lòng tôi âm thầm bị kíc.h thích.
Tôi run sợ vài giây, lấy lại tinh thần, vội vàng quay đầu đi không dám nhìn anh ta nữa.
Tôi không hiểu.
Đã yêu đương nhiều lần như vậy, đến quán bar nhiều lần như vậy, cũng có nhiều hành động ướt át trước mặt người khác, nhưng mà tôi lại bị một trò chơi trẻ con ngây thơ làm rung động.
Chuyện này không khoa học.
Mà chút rung động này lại còn kéo dài đến cả trò chơi cuối cùng.
Bạch Trạm nắm lấy cổ tay của tôi, còn lòng tôi lại không yên, nên hụt chân, cả người sắp ngã xuống.
May là Bạch Trạm phản ứng rất nhanh, nắm lấy lưng tôi kéo tôi vào lòng.
Bên tai là tiếng tim đập của anh ta.
Bạch Trạm dừng lại hai giây, lập tức buông ra.
Anh ta cười khẽ bên tai tôi: “Lâm Tang Vãn, là em chủ động lao vào lòng tôi.
”
Nói xong, anh ta lại nắm tay tôi, đến chỗ trò xe cáp treo khác.
Trò này được biết đến là nơi có trò tàu lượn siêu tốc cao nhất tỉnh tôi, có hơi kíc.h thích, tôi hơi động lòng.
Nhưng mà lúc ngồi vào chỗ chờ nhân viên thắt giây an toàn, Bạch Trạm lại cực kỳ yên lặng, không nói lời nào.
Tôi quay đầu liếc anh ta một cái, nhíu mày: “Sao vậy, sợ à?”
Ngoài dự đoán, Bạch Trạm rất thoải mái thừa nhận, anh ta cười cười, đến lúc này tôi mới nhận ra mặt anh ta hơi tái.
“Ừm, tôi sợ độ cao, rất nghiêm trọng.
”
Tôi hơi ngẩn ra, định túm anh ta xuống dưới lại bị Bạch Trạm ngăn lại.
Anh ta nhìn thẳng vào tôi, giọng nói rất nhỏ, lại cực kỳ kiên quyết: “Lâm Tang Vãn, từ nhỏ tôi đã rất sợ độ cao, không sợ em cười, trước giờ tôi chưa từng dám nhìn từ cửa sổ tầng cao xuống dưới, nhưng mà…”
Bạch Trạm ngân dài câu nói, thấp giọng nói: “Nếu như hôm nay anh chơi với em tất cả những trò chơi này, em sẽ đồng ý làm bạn gái anh, được chứ?”
Tôi giật mình, nhân viên đã đến thắt dây an toàn xong cho chúng tôi.
Nhìn ánh mắt của anh ta, tôi khẽ cười: “Bạch Trạm, chiêu này, hẳn là anh đã dùng với rất nhiều cô gái rồi đúng không?”
“Nếu như anh nói, em là người đầu tiên thì sao?”
Tôi nhún nhún vai: “Tôi không tin lắm.
”
Tiếng chuông bắt đầu đã vang lên, Bạch Trạm đưa tay sang đây, nắm chặt lòng bàn tay tôi, sau đó cười khẽ: “Bình thường thì những lời nói mà người khác không tin, đều là lời nói thật.
”
Lúc đang nói chuyện, tàu lượn từ từ di chuyển, tôi không phản bác, tôi cũng đã từng nghe mấy lý thuyết kỳ quái này của anh ta.
Tên này không chỉ có một gương mặt xuất sắc, lại còn có một cái miệng khua môi múa mép.
Nhớ đến vẻ mặt tái nhợt của anh ta ban nãy, tôi lo lắng nhìn anh ta một cái, nhưng mà đã không kịp nữa, tàu lượn đã đi lên rồi.
Tôi hơi căng thẳng, không tự chủ cầm tay anh ta.
Lúc đến chỗ cao nhất, thoáng dừng vài dây, Bạch Trạm bỗng nắm chặt tay tôi, quay đầu nhìn tôi:
“Lâm Tang Vãn, anh nói là anh nghiêm túc, em có tin không?”
Tôi ngẩn ra.
Chưa kịp trả lời thì tàu lượn bỗng vọt xuống.
Xung quanh đầy tiếng hét chói tai, tôi loạng choạng, lại không thể kêu lên, tôi nhắm chặt mắt, khoảnh khắc đó trong đầu tôi lại hiện lên một bức tránh.
Là trước căn nhà ma lúc đó, Bạch Trạm cầm điếu thuốc nhìn tôi, gương mặt mỉm cười:
“Tôi muốn nói là, nếu lần này thật sự rung động thì sao?”
Hai lần hỏi, tuy khác nhau, nhưng mà ý nghĩa lại không khác lắm.
Bên tai là tiếng gió gào thét, tiếng hét chói tai, tôi mở mắt, vốn hơi lo lắng cho tình trạng của Bạch Trạm, vừa quay đầu lại đúng lúc đối diện với ánh mắt anh.
Một tay anh đặt trên giây an toàn, tay kia siết chặt lấy tay tôi, mặt bỗng trắng bệch, nhìn thẳng vào tôi.
Một chiếc tàu lượn siêu tốc bình thường lại khiến anh như vướng phải giây phút yêu đương sinh tử.
Trên tàu lượn mấy phút, Bạch Trạm vẫn yên lặng nhìn tôi, trừ sắc mặt hơi trắng hơn, thậm chí tôi còn không