Đúng như lời Hà Mi nói Mạn Nhu đang bị thương rất nặng đang nằm bên trong phòng cấp cứu, Tần Ngôn nhìn Mạn Nhu qua lớp kính thật sự trong cô rất thê thảm, anh quay sang hỏi Hà Mi nguyên nhân tại sao Mạn Nhu lại gặp tai nạn kinh hoàng như thế:
“Mọi chuyện là như thế nào?”
Hà Mi vừa nghẹn ngào nước mắt vừa nói.
“Dạo gần đây cậu ấy cứ lơ đãng suốt ngày đi uống rượu thâu đêm, vì vừa say vừa lái xe nên đã va chạm với một chiếc ôtô, chiếc xe của cậu ấy đã biến dạng còn cậu ấy thì bị thương như anh đã thấy rồi đấy.
”
Đột nhiên bác sĩ đi đến hỏi:
“Người nhà của cô ấy đến chưa?”
Hà Mi đứng lên cầu xin Tần Ngôn giúp đỡ:
“Xin anh đấy hãy giúp cậu ấy đi mà Mạn Nhu rất đáng thương lúc nào cũng cô đơn một mình không một ai quan tâm, vì vậy cậu ấy mới cố gắng níu giữ mối quan hệ với anh.
”
Tần Ngôn cũng chỉ muốn giúp Mạn Nhu thoát khỏi cửa sinh tử:
“Tôi là…bạn trai của cô ấy.
”
Bác sĩ gật đầu nói:
“Đi theo tôi làm thủ tục để cô ấy được phẫu thuật nhanh chóng.
”
Tần Ngôn đi cùng bác sĩ đến chỗ đăng ký giấy tờ để kí kết giúp Mạn Nhu được Phẫu thuật, anh ngồi bên ngoài đợi đến lúc Phẫu thuật xong, Tần Ngôn đã chờ đợi mấy tiếng đồng hồ, bác sĩ mới đẩy Mạn Nhu ra, sự kiêu hãnh sang trọng ngày nào của cô đã biến mất, bây giờ trong Mạn Nhu vô cùng nhợt nhạt tay bị kim tiêm đâm vào đầy đau đớn.
Trong lòng của Tần Ngôn lại dâng lên một cảm giác lo lắng cho cô ta, Hà Mi thở dài nói:
“Tôi đã gọi điện cho mẹ của cậu ấy bây giờ phải chờ đợi thôi, để tôi gọi giúp việc nhà Mạn Nhu đến chăm sóc cậu ấy.
”
Tần Ngôn gật đầu rồi lên tiếng nói:
“Vậy mọi chuyện đã ổn rồi tôi đi trước đây.
”
Hà Mi thể hiện sự biết ơn và cảm kích Tần Ngôn:
“Cám ơn anh rất nhiều, không có anh tôi thật sự không biết nên xử lý mọi chuyện như thế nào nữa.
”
Tần Ngôn không nói gì thêm mà rời đi, anh lái xe đến quân khu liền lấy điện thoại ra gọi điện cho Nhã Tịnh giải thích chuyện lúc sáng mình không nói gì mà đã rời đi.
“Em nghe đây.
” - Giọng nói của cô đối với anh lúc nào cũng dịu dàng đầy yêu thương.
“Chuyện lúc sáng anh xin lỗi vì có việc gấp nên anh mới vội vã đi mà không nói với em.
”
Nhã Tịnh cũng không trách khứ gì Tần Ngôn:
“Không sao đâu em hiểu mà.
”
Tần Ngôn không quên nhắc nhở cô về việc uống thuốc:
“Em đã uống thuốc chưa, nhớ uống đúng liều lượng đấy.
”
Nhã Tịnh mỉm cười vui vẻ đáp lời:
“Em biết rồi mà anh ngủ sớm đi nhớ giữ gìn sức khỏe đấy, em đi ngủ đây mai còn phải đến công ty làm việc, tạm biệt chồng yêu của em.
”
Tần Ngôn nghe những cụm từ cuối khoé môi liền nhếch lên thích thú nói.
“Em vừa nói gì anh nghe không rõ lắm nói lại có được