Hôm nay tiết trời âm u, bên ngoài mưa râm rỉ ẩm ướt khiến cho người ta cảm thấy rất khó chịu, Tần Ngôn phải quay trở lại quân khu xử lý công việc anh phải rời khỏi nhà từ rất sớm, bản thân cũng không dám đánh thức Nhã Tịnh dậy, nên đã âm thầm làm bữa sáng cho cô rồi lặng lẽ rời đi, Tần Ngôn không quên tặng cho Nhã Tịnh một nụ hôn trên trán đầy ấm áp.
Sau khi Tần Ngôn rời đi được một lúc thì Nhã Tịnh cũng đã thức giấc, cô ngồi dậy nhìn xung quanh căn phòng không còn một bóng người, Nhã Tịnh biết Tần Ngôn đã rời khỏi nhà, cô bước xuống giường đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, sau khi thay đồ chuẩn bị mọi thứ để đến công ty, Nhã Tịnh bước xuống nhà mùi đồ ăn sọc vào mũi, cô đi đến bàn ăn nhìn thấy tờ giấy ghi chú mà Tần Ngôn để lại.
“Nhớ ăn bữa sáng.
”
Nhã Tịnh mỉm cười ngồi xuống ăn hết bữa sáng mà Tần Ngôn làm cho mình, rồi đến công ty.
Trên đường đi Nhã Tịnh có cảm giác như ai đó đang theo dõi mình, cô che một chiếc ô để không bị ướt, cơn mưa không lớn nhưng có thể làm ướt quần áo, đột nhiên một chiếc xe lao đến với tốc độ rất nhanh khiến cho vũng nước mưa văng lên váy của Nhã Tịnh, cô cũng không muốn gây chuyện cứ nghĩ là bản thân đang gặp xui xẻo, đột nhiên một người bước từ trong xe ra, khiến cho Nhã Tịnh sững người lại.
Mạn Nhu kiêu ngạo đi đến trước mặt Nhã Tịnh nói.
“Tôi muốn nói chuyện với cô.
”
Nhã Tịnh nhìn cô ta liền cảm thấy không vui cô không chần chừ suy nghĩ mà đã từ chối thẳng.
“Tôi không muốn nói chuyện với cô.
”
Cô lướt qua Mạn Nhu đi về phía công ty, cô ta liền kéo Nhã Tịnh lại hung hăng nói.
“Cô nghĩ bản thân cao thượng lắm hay sao, bản thân đã mang bệnh còn lôi kéo quyến rũ Tần Ngôn.
”
Nhã Tịnh dừng bước chân lại quay lại nói với Mạn Nhu.
“Cô đang nói vớ vẩn gì vậy.
”
Mạn Nhu đang đánh đòn tâm lý khiến cho Nhã Tịnh cảm thấy bản thân mình không xứng với Tần Ngôn mà rời bỏ anh.
“Cô nghĩ xem Tần Ngôn đã bao nhiêu tuổi rồi, chẳng lẽ bây giờ cô cứ để cho anh ấy đợi cô cả đời, cô phải tự biết bản thân không sinh con cho anh ấy, để gia đình của anh ấy không có nỗi một đứa cháu nối dõi, cô có cảm thấy hổ thẹn với bản thân mình không, nếu tôi là cô tôi sẽ chọn cách từ bỏ rời xa anh ấy.
”
Nhã Tịnh không muốn nghe những lời lẽ cay độc của Mạn Nhu cô lên tiếng phản bác.
“Anh ấy vẫn chấp nhận yêu thương tôi, cô đừng lấy những thứ đó ra hù doạ tôi, cô đang có ý đồ muốn chia rẽ chúng tôi không phải sao.
”
Mạn Nhu cười khinh bỉ nói.
“Cô tự mãn về bản thân ở trong lòng của Tần Ngôn rồi đấy, cô còn nhớ lúc bản thân