Mẹ vô cùng sốc khi nghe Tần Ngôn nói đã kí vào đơn ly hôn.
"Con định chọc cho mẹ tức chết có đúng không, trời ơi con với chả cái tức chết đi được.
"
Bà đánh vào lưng của Tần Ngôn điên cuồng liên tục oán trách, anh cũng cảm thấy vô cùng đau đầu, chuyện này không ai đau lòng bằng anh và Nhã Tịnh, Tần Ngôn không muốn chia tay nhưng Nhã Tịnh vẫn nhất quyết rời đi, có níu giữ như thế nào thì cô cũng không lung lay ý định.
"Dù mẹ có tức đến mấy thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, ngày mai còn và cô ấy sẽ ra toà để hoàn thành thủ tục ly hôn.
"
Mọi người trong gia đình không ai vui vẻ sau những chuyện đã xảy ra, cuộc hôn nhân của Tần Ngôn và Nhã Tịnh đã đi đến đoạn đường cuối cùng, anh đi về phòng mình nằm xuống giường, người đàn ông mạnh mẽ cũng có những lúc đớn đau nói không thành lời, tìm được định mệnh của nhau không dễ như xa nhau, nói buông tay là chấm dứt một cánh thẳng thừng, dù trong thâm tâm muốn quên cô ngày mai rồi sẽ khác nhưng hình bóng đó cứ luôn giày vò tâm trí của anh.
Đóng quà mà Nhã Tịnh đã tặng cho Tần Ngôn suốt mỗi năm đến ngày sinh nhật của anh, Tần Ngôn không bao giờ đụng vào hay khui ra, hôm nay anh lại chú ý đến, Tần Ngôn ngồi dậy đi đến lấy từng món đồ ra xem.
(Ngày 29.
6 chúc mừng sinh nhật anh, hôm qua em nhìn thấy anh chơi đá bóng cùng bạn bè, nhưng hình như đôi giày của anh đã bị hỏng thì phải, em tặng một đôi mới, chúc mừng sinh nhật của anh.
)
Tần Ngôn còn nhớ lúc đó Nhã Tịnh đã lén lút qua nhà mình, cô cẩn thận cầm chiếc giày của anh lên xem, bị Tần Ngôn phát hiện Nhã Tịnh liền giật mình vội vàng chạy về nhà, nhìn những dòng chữ này và nhớ lại khoảnh khắc đó anh vô thức mỉm cười ngây ngốc.
Tần Ngôn lại mở một hộp quà khác là một chiếc áo khoác và lại có một tấm thiệp ghi chú.
(Anh đừng để bị cảm lạnh đấy, em có đến trường của anh để xem anh học tập như thế nào, người ở đó không cho em vào, em phải trèo lên một cái cây để có thể nhìn anh đang tập luyện sau lớp tường cao đấy.
)
Lúc đó Nhã Tịnh kéo Mai Hà đi theo mình, cô cứ cố chấp trèo lên cây cổ thụ cao trông rất nguy hiểm, Mai Hà đứng bên dưới cứ thót tim với Nhã Tịnh.
Chỉ mới mở hai hộp quà mà khoé mắt cứ cay cay, anh không ngờ Nhã Tịnh đã thích mình nhiều đến như vậy.
(Anh đã có bạn gái rồi sao, em hơi buồn nhưng không sao em vẫn sẽ kiên trì chờ đợi anh, em cảm thấy bản thân thật ngốc nghếch nhưng biết phải làm sao, vì em rất thích anh.
)
Tần Ngôn vô thức độc thoại một mình.
"Cô bé ngốc.
"
Anh tiếp tục mở hộp quà khác, chỉ có thể đọc những tờ giấy ghi chú đáng yêu mà Nhã Tịnh để lại cho mình, mọi thứ dường như đã đóng bụi, đã rất lâu rồi anh chưa bao giờ mở những hộp