Hơn mười bảy năm cuộc đời chưa khi nào tôi thấy lòng người đáng sợ như hôm nay. Tuy chuyện khóa facebook chỉ mới là dự định trong đầu tôi thôi, ai có thể ngờ giờ chẳng thể mở được FB nữa, hộp thoại trên messenger cũng văng ra tự lúc nào, tất tần tật các nhóm chat học tập đều chẳng còn lại gì. Tôi bất lực gõ mật khẩu đến lần thứ năm để nhận thêm cái bảng thông báo lỗi đăng nhập từ FB.
Tôi dậm chân thình thịch, trong lòng thầm hét lên ai oán, trời ơi tức á. Tôi ăn ở cũng đâu đến nỗi nào, chỉ lỡ nói chuyện đôi ba câu với hotboy của trường thôi mà, nỡ lòng nào đem cái acc đi hóng chuyện của tôi lên thớt. Lương tâm để đâu vậy trời, chơi gì mà ác thế.
"À này, chuyện tức giận để sau đi. Mấy đứa hỏi tối nay nộp bài tập nhóm môn Lý cho ai đây này."
Vương kéo tay tôi rồi đồng thời đưa màn hình tin nhắn trên nhóm chat của lớp, tôi bị tag tên loạn xạ, kêu gào như thể tôi thiếu nợ nhà tụi nó vậy. Phận làm lớp phó học tập, đôi khi còn cực hơn so với làm lớp trưởng nhiều. Đặc biệt là những khi thầy cô giao bài tập nhóm và chỉ định tôi tổng hợp lại hết trong một folder trên drive rồi nộp lại. Vừa phải làm bài tập như mọi người mà lại chẳng được cộng dù chỉ nửa con điểm, áp lực từ hai phía như một cái gọng kiềm kẹp chặt cổ tôi và tôi không thể phản kháng lại được.
Nhưng dẫu thế tôi chưa bao giờ có ý phủi bỏ trách nhiệm - mà đáng ra không nên một mình gánh vác này - bằng cách chơi trò bay acc như vầy đâu.
"Hay thế này đi. Tôi sẽ đại diện nhận hết file rồi tổng hợp lại nộp cho thầy." Vương lên tiếng trong lúc tôi còn đang bối rối - "Chỉ là không có máy tính ở đây, mà chạy về nhà cũng xa nữa khéo có khi còn trễ giờ nộp cho thầy."
Tôi liếc mắt nhìn Vương, vừa có cảm giác vớ được cứu tinh mà đồng thời cũng vừa e ngại không biết cậu ta đang mưu tính chuyện gì.
"Vậy ý cậu là muốn ra quán net để tổng hợp file?" Tôi dè dặt hỏi dò. Vương thoáng nghĩ ngợi trong giây lát rồi cũng vội lắc đầu cười giải thích.
"Nào nào, tôi đã tận hết trách nhiệm của một lớp trưởng là đứng ra giúp cậu trong tình huống đột xuất này rồi, cậu không thể đẩy hết việc cho tôi như thế chứ?"
"Thế tôi đi net cùng cậu nhé?" Tôi mở màn hình lên xem giờ, tình hình này có lẽ tối nay tôi sẽ nghỉ học một buổi rồi.
Vương thở dài thườn thượt: "Học sinh ngoan sẽ không đi nét đâu."
"Ê cái này bậy nha. Quán net cũng chỉ có máy tính với internet thôi, chẳng qua mọi người vào đó chơi game nhiều quá nên không nhớ đến công dụng khác nữa."
"Đúng vậy nhưng đấy là trong trường hợp không có máy tính thôi. Nhà cậu không có máy tính à?" Vương gần như lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, nói nhanh như bị ma đuổi.
"Có chứ!" Trả lời xong tôi mới chợt hiểu ra nãy giờ Vương lấp lửng như vậy là có ý gì - "Cậu muốn lên nhà tôi sao?"
Vương gật đầu, nháy mắt làm dáng rồi cười một cái: "Nếu cậu có ý mời thì tôi không chê đâu."
Không, tôi đâu có mời. Khả năng nghe hiểu của Vương có vấn đề à, hay chính tôi đã lỡ lời mà khiến cậu ta hiểu nhầm nhỉ? Dù thế nào cũng tuyệt đối không có chuyện tôi mời Vương lên nhà mình đâu. Mẹ tôi còn chưa nguôi giận từ sau vụ tôi đưa Hoàng về nữa, giờ mà để một thằng con trai khác vào nhà thì chẳng biết đến bao giờ không khí trong nhà mới bình thường trở lại.
Nhưng cứ cự qua cự lại thế này cũng không phải cách, tôi quay đầu nhìn quanh khu chung cư một lượt, thoáng trông thấy dưới tòa nhà kế bên có một quán cà phê, tôi nhanh chóng chỉ tay về hướng đó rồi nói với Vương:
"Cậu qua kia đợi tôi đi, tôi lên lấy laptop xuống rồi hai đứa cùng tổng hợp file luôn."
Một thoáng chần chừ trong mắt Vương, chợt tôi có cái ý nghĩ rằng Vương lại đang toan tính lừa tôi nữa rồi. Mà cuối cùng cậu ta không lươn lẹo thêm lời nào, vui vẻ gật đầu đồng tình ngay.
"Vậy cũng được."
Nói rồi Vương theo hướng dẫn của tôi tìm đường đi gửi xe, còn tôi thì ngại để cậu ta đợi lâu, ba chân bốn cẳng chạy vội về dưới khu nhà của mình. Đang ở giờ cao điểm, tôi đợi đến mấy lượt mới có thang trống để đi lên.
Mẹ tôi vẫn chưa về nên đèn trong nhà chưa ai bật lên, tôi chẳng kịp cởi cả giày, lướt đi trong bóng tối chạy nhanh về phòng của mình. Trong lúc gấp gáp tôi chân vấp vào cửa, ngã khuỵu một chân xuống. Dưới mặt đất giống như có gì đó nhọn hoắc đâm vào đầu gối tôi đau điếng. Lọ mọ sờ một lượt, tôi nhặt được cây bấm mi của mẹ.
Quái lạ, sao đồ của mẹ lại rơi trong phòng tôi?
Thế nhưng tôi không có nhiều thời gian suy nghĩ về chuyện đó. Ném đồ lên bàn, tôi nhanh chóng vớ lấy túi đựng laptop rồi lại vội vàng rời đi ngay. Lúc xuống cũng đông người như lúc lên, phải đợi đến hơn năm phút mới có thang trống. Đứng trong thang mà lòng tôi áy náy với Vương vì để cậu ta đợi mình lâu như vậy.
Lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi tôi bỗng dừng lại, nhìn vào trong một hồi rồi quyết định đẩy cửa đi vào. Tôi tiến thẳng đến quầy bánh kẹo, lựa mấy thanh sô cô la cùng với lọ kẹo bạc hà hương dâu của Thái Lan, tính tiền xong tôi bảo chị nhân viên không cần túi ni lông, cứ thế đút hết vào túi áo của mình. Sau đó tôi mới vội vã đi về phía quán cà phê mà tôi đã hẹn với Vương.
Ấn tượng với quán cà phê này không được nhiều lắm bởi nó chỉ mới mở cửa được hơn hai tháng thôi, và tôi chưa từng đến quán này bao giờ. Nhìn từ bên ngoài quán được trang trí theo hướng kiến trúc của Pháp nên trông rất lãng mạn mà cũng nhiều góc sống ảo. Đã thế quán chiếm dụng đến hơn hai gian hàng nên diện tích thoáng đãng, dù có đang ở giờ cao điểm đông đúc đi nữa cũng chẳng có chút bí bách, chật chội nào.
Tôi đẩy cửa bước vào, tiện thể nhường đường cho mấy đứa trẻ con đang lon ton đi theo sau tôi vào trước. Mẹ của chúng mỉm cười nói lời cảm ơn, tôi cũng lịch sự gật đầu chào lại rồi mới đi vào trong, tiến đến chỗ Vương đang ngồi cách đó không xa.
Trên bàn trống rỗng, chỉ thấy mỗi cuốn sách mà Vương đang đọc nên tôi không rõ là cậu ta đã gọi món chưa hay đang đợi nhân viên làm đồ uống cho mình. Đặt laptop lên bàn và ngồi vào chỗ đối diện với Vương, lúc này tôi mới thấy nhẹ người mà thở hắt ra một hơi. Vương bỗng đứng dậy đi ra phía sau rót một ly nước lọc rồi đem tới đưa cho tôi. Cổ họng đang khát khô nên cũng chẳng khách sáo nữa, tôi đón lấy uống một hơi cạn sạch. Trông bộ dạng chết khát ấy của tôi, Vương vừa cười mỉm vừa nói:
"Hóa ra cậu cũng ga lăng nhỉ? Lúc bình thường cậu cũng dịu dàng với tôi như vậy thì tốt biết mấy."
May là tôi đã nuốt hết ngụm nước cuối cùng rồi chứ nếu không có lẽ sặc một hơi rồi. Ngước mắt khó hiểu nhìn lên, tôi ngập ngừng hỏi cậu ta:
"Cậu muốn một đứa con gái ga lăng với cậu à?"
"Ừ, muốn chứ. Tôi rất mỏng manh và yếu đuối đó." Vương làm bộ ôm ngực e thẹn như cây xấu hổ khi bị chạm vào - "Cho nên cậu có thể ga lăng nhường tôi đứng nhất một lần không?"
Tôi lắc đầu mỏi mệt, vừa lôi máy ra khởi động vừa chán chường đáp: "Đâu phải cậu chưa từng là hạng 1 đâu. Hồi đó cậu là thủ khoa đầu vào đấy thôi, lúc ấy vì mất nửa năm học bổng mà tôi áp lực đến điên luôn. Nên không có chuyện tôi lại nhường cho cậu đâu."
Trong lúc tôi đang nói thì đột nhiên Vương đẩy người dậy đi qua ngồi vào chỗ kế bên tôi. Có hơi giật mình, tôi nhích người né tránh thì đập vai trúng vào bức tường lạnh lẽo. Vương lại như thể không nhìn ra khoảng cách gần gũi của hai đứa, mặt thì cắm vào màn hình còn người lại nhướng qua ép sát về phía tôi.
"Nhưng hồi thi vào 10 cậu gặp chuyện gì à? Tôi thi cũng thường mà thành thủ khoa nhưng sau đó học vật vã ngày đêm vẫn không cày lại cậu nữa." Vương hỏi với vẻ vô tội.
"..."
Tôi im lặng không đáp, nghĩ lại khi ấy cũng chẳng có gì đặc biệt. Phần lớn nguyên nhân là do tôi chủ quan cũng không chú tâm ôn luyện, xem nhẹ kì thi quan trọng ấy nên cuối cùng thua Vương vỏn vẹn nửa điểm. Với nhiều người con điểm ấy là cao lắm rồi, đủ để không mất mặt cái danh xưng học sinh chủ lực từ trường cấp hai tiếng tăm. Nhưng với tôi lại là một cú đấm trực diện vào thái độ học chểnh mảng của mình, khiến cho cả nửa năm sau đó không dám lơ là dù chỉ là một giây phút nào để giành lại được vị trí số 1 ấy.
Đến giờ tuy đôi lúc có hay đùa giỡn với Vương về thứ hạng nhưng tôi chưa bao giờ dám xem nhẹ cậu ta. Bởi điểm số chúng tôi đuổi nhau sát sao cực kì, chỉ cần ẩu tả phạm một hai lỗi nhỏ thôi cũng đủ tạo ra khoảng cách rồi.
"Cậu uống gì không? Tôi đi mua cho." Tôi kéo ghế đứng dậy, lấy cớ mua nước để không bị Vương ép sát nữa.
"Cậu mua gì thì tôi uống nấy. Cái gì đó ngọt ngọt càng tốt." Vương nói rồi ngập ngừng vài giây như để suy nghĩ - "À nhớ mua thêm một phần Tiramisu nữa."
"Được. Cậu đợi một lát."
Ngơ người nhìn bảng menu, tôi gãi đầu bối rối thầm tính toán xem mình có đem đủ tiền để mua bánh và nước cho hai đứa không. Cuối cùng tôi phải móc trong ốp lưng ra tờ 500k dự trữ phòng khi gặp chuyện gì bất trắc, mạnh dạn chọn lấy loại Oreo đá xay cực đắt, món mà tôi nghĩ sẽ siêu ngọt, cho Vương, còn mình gọi một ly Latte sữa rẻ tiền, chỉ tay vào miếng bánh Tiramisu Crepe trong tủ bánh kế bên và rồi cầm tiền đứng đợi chị nhân viên báo giá.
Thế nhưng tôi bỗng thấy chị ấy lấy đâu ra một chiếc thẻ, bấm lên máy quét rồi cứ thế quẹt ngang cho hóa đơn chạy lên lạch cạch. Mới đầu tôi tưởng chị ấy tính tiền cho khách nào, nhưng chợt chị đưa thẻ kèm hóa đơn cho tôi, bảo tôi ra bàn đợi một lát thì tôi mới hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Chị ơi, cái thẻ ngân hàng này