Cầu Cầu được Bách Đồ giáo dục vô cùng tốt, nó cho tới bây giờ đều không đi vệ sinh trong nhà, có đôi khi do nguyên nhân thời tiết hoặc là Bách Đồ đột xuất có việc, thật sự không có cách dẫn nó ra ngoài, nó có thể nghẹn chết một ngày không đi tiểu, hai cái chân kẹp lấy đuôi, bước đi so với bình thường chậm hơn gấp bội, thành thật mà nói là vô cùng đáng thương.
Bách Đồ tối hôm qua bị đau bao tử nên trực tiếp kêu Phạm Tiểu Vũ đưa cậu tới bệnh viện, không có nói với bác gái lầu trên. Lát nữa cậu còn phải từ bệnh viện sang studio chụp hình, càng không thời gian về nhà chăm Cầu Cầu.
Nói thật, cậu một chút cũng không muốn để Lương Tỳ giúp, nhưng bây giờ mới sáng sớm còn chưa tới 7 giờ, cũng không tìm ra người thích hợp, nhờ Lương Tỳ giúp đỡ, thật sự là không còn cách nào khác.
Lương Tỳ ở đầu bên kia điện thoại vui rạo rực nói: “Đương nhiên không thành vấn đề, có cần cho nó ăn luôn không? Cậu buổi chiều có về không? Nếu không thì để tôi bao hết buổi chiều luôn?”
Bách Đồ có chút xấu hổ, nói: “Không cần cho ăn, nó chỉ ăn cơm chiều, tôi buổi chiều có thể trở về, làm phiền anh rồi.”
Lương Tỳ vội hỏi: “Không phiền không phiền, cái kia, mật mã nhà cậu số mấy?”
Bách Đồ nói mật mã cửa cho anh biết, lại nói: “Túi nilon và bô tiểu của nó để ở trong hộc kệ giày, Cầu Cầu buổi sáng sẽ đi nặng, anh giúp nó dọn bỏ vào trong thùng rác… làm phiền anh.”
Lương Tỳ thấy cậu khách khí như vậy làm anh có chút hụt hẫng, nói: “Nếu cậu thật sự cảm thấy lần này phiền đến tôi, thì sau này đừng không để ý tới tôi nữa.”
Bách Đồ: “…”
Không khí đối thoại bỗng nhiên đổi hướng, cậu bắt đầu thấy hối hận, thà cậu để cho Cầu Cầu nghẹn một ngày còn hơn là nhờ Lương Tỳ tới rồi lại bị trêu chọc.
Nhưng đã muộn rồi.
Trong loa truyền tới tiếng bấm mật mã ‘tích tích tích’, Lương Tỳ vui sướng nói: “Tôi vào nhà cậu rồi!”
Bách Đồ: “…”
Lương Tỳ trêu Cầu Cầu mấy cái, lại nói: “Tôi hiện tại không còn sợ chó nữa rồi, thật sự là nhờ có cậu và Cầu Cầu. Người ta hay nói yêu một người có thể thay đổi cả bản thân, câu nói này thật có đạo lý.”
Bách Đồ: “…”
Lương Tỳ ai nha một tiếng: “Dép lê của cậu với tôi giống y chang a, xem ra thẩm mỹ của hai ta rất giống nhau đó, tôi nói tôi và cậu đều đẹp thế mà.”
Phạm Tiểu Vũ trơ mắt nhìn mặt Bách Đồ chuyển màu như xưởng nhuộm, lúc thì xanh lúc thì trắng, cuối cùng giống như không thể nhịn được nữa cúp điện thoại, ném điện thoại trả lại cho cô, nói: “Sau này không có chuyện gì đừng tùy tiện cho số người lạ.”
Phạm Tiểu Vũ vô tội nói: “Không cho số tôi, chẳng lẽ trực tiếp cho số anh?”
Bách Đồ bị cô làm nghẹn họng càng tức giận, xụ mặt không nói chuyện, bực dọc thay quần áo bệnh nhân, động tác mạnh bạo, hoàn toàn không giống như người bị giày vò suốt đêm qua.
Bọn họ rời khỏi bệnh viện, trực tiếp đến studio đã hẹn với tạp chí thời trang kia.
Bản thảo câu hỏi phỏng vấn Bách Đồ đã nhận được, là Chu Niệm Sâm đem qua cho cậu, chọn những câu hỏi có thể sẽ trả lời ra, trực tiếp gọi công ty PR viết bản thảo, đến lúc đó trực tiếp gởi thẳng lại cho bộ phận biên tập tạp chí là được.
Nếu là tạp chí khác, Bách Đồ có khi sẽ không làm như vậy, dù sao vẫn sẽ có fans sẵn lòng tin tưởng những gì thần tượng mình nói. Nhưng chủ nhiệm và tờ tạp chí này đều là hàng cao cấp, ngay cả quảng cáo hàng xa xỉ phẩm đã chiếm 1/3 tờ tạp chí, các câu hỏi gửi tới nghệ sĩ cũng không liên quan tới bề ngoài, chủ yếu là tạo ra phong cách hư ảo.
Dù sao cái gọi là tạp chí thời trang cao cấp trong nước đều làm như vậy.
Địa điểm chụp ảnh rất công phu, thuê hẳn một studio xa hoa dài hạn, thiết bị bên trong toàn là đồ hiệu, nhiếp ảnh gia cũng là người nổi tiếng trong giới, chỉ chụp cho những nghệ sĩ hạng 1, nghệ sĩ hạng 2 chẳng thèm chụp.
Lúc Bách Đồ đến địa điểm chụp ảnh, vị nhiếp ảnh gia và đoàn của họ còn chưa tới.
Studio này có nhiều gian chụp riêng biệt, bên cạnh còn có một nhóm khác đang quay quảng cáo, model là mấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp mặc bikini, đứng dưới bối cảnh bãi biển giả tạo hình.
Bách Đồ nhìn lướt xong liền trực tiếp đi ngang qua, bước vào phòng chờ hóa trang đằng sau. Cậu ngược lại không gấp, dù sao bọn họ mỗi người mỗi việc, thời gian cậu phải tốn kém ở phòng chờ, đều được tạp chí tính vào catxe sau này.
Phạm Tiểu Vũ mua điểm tâm, mua cho cậu phần cháo hoa, sợ cậu ngửi được mùi cháo trắng hột vịt muối của mình mà cảm thấy không công bằng, nên bưng chén ra ngoài tìm chỗ ngồi ăn.
Bách Đồ một bên chậm rãi húp cháo, một bên mở điện thoại lướt weibo.
Cậu không có tài khoản chính, chỉ dùng một tài khoản phụ đi dạo khắp nơi. Chu Niệm Sâm từng nói để hắn tạo một tài khoản Vip cho cậu quản lý, nhưng bị cậu từ chối, cậu không phải không thích chia sẻ trạng thái sinh hoạt ngày thường của mình, nhưng cậu càng không thích bị PR đến mức thành một “Bách Đồ” giả tạo.
Cậu chỉ im lặng xem những chủ đề đứng đầu weibo, có cảm giác khi nhìn thấy nhiều người vui vẻ, cậu cũng có thể bị những vui vẻ đó lây sang một chút, tuy nhiên có đôi khi cậu cũng sẽ cảm thấy rất kỳ quái, giống như toàn bộ thế giới đều vui vẻ, tại sao lại chỉ có cậu là không có chuyện gì vui?
Đứng đầu bảng hôm nay là “#Running Star mùa 1 cuối cùng đã kết thúc#”, Bách Đồ ấn mở ra xem, hashtag đứng đầu là tài khoản weibo đã chứng thực “Lương Tỳ không phải Lương Tịch[1]”, up một tấm hình selfie, status chỉ có một câu: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha”, cuối cùng bỏ