Lương Tỳ vô tội nói: “Tôi không làm gì, chỉ muốn gần cậu một chút.”
Bách Đồ vô cùng không tự nhiên, nói: “Tranh thủ thời gian về nhà của anh đi, từ ngày hôm qua giày vò đến bây giờ, tôi hầu như chưa ngủ giấc nào, không có khí lực dây dưa với anh.”
“Tôi không ngại cậu nghỉ ngơi.” Lương Tỳ chân thành tha thiết nói, “Cậu ngủ đi, tôi nhìn cậu.”
Bách Đồ im lặng nói: “… Anh nhìn cái gì?”
Lương Tỳ đương nhiên nói: “Nhìn cậu ngủ a.”
Bách Đồ cơ hồ muốn điên: “Nhìn cái gì mà nhìn? Tôi cũng không phải con nít.”
Lương Tỳ lập tức xuyên tạc ý: “Đã không phải con nít, tại sao không ngủ cùng người yêu?”
Bách Đồ: “…” Loại ăn khớp thần kỳ này, cậu không thể phản bác được!
“Tôi thật sự không muốn làm gì hết.” Lương Tỳ ủy khuất nói, “Cậu chưa đến 30 tiếng nữa đã đi, tôi không nỡ, chỉ muốn nhìn cậu nhiều hơn một chút.”
Bách Đồ định nói đạo lý: “Nhưng cuối cùng tôi cũng ngủ, anh cũng phải ngủ, ngày mai lại nhìn có cái gì không được?”
Lương Tỳ chân thành nói: “Cậu ngày mai cũng không phải là cậu của hôm nay rồi.”
Bách Đồ đầu óc một mảnh hỗn loạn, anh ta đang nói tới triết học sao?
Lương Tỳ có chút xấu hổ thiếu tự nhiên: “Trước kia tôi không dám nói chuyện với cậu, sợ cậu không thích tôi, hiện tại nghĩ lại khi đó thật khờ, cho dù cậu không thích tôi thì có quan hệ gì, tối thiểu tôi có thể nhìn cậu gần hơn, không cần phải nhìn poster lạnh băng và hình của cậu, dù cho có tự thẩm, cậu vẫn xa tôi như vậy.”
Bách Đồ không biết nên biểu cảm như thế nào để biểu đạt tâm tình giờ phút này, cậu trước kia chưa bao giờ nghĩ, sẽ có một ngày có người đứng trước mặt cậu, nói hắn cả ngày nhìn hình cậu để thủ dâm.
Lương Tỳ hoàn toàn không phát giác mình đã đem chủ đề thâm tình vứt vào hố, tiếp tục nói: “Cậu từ 17 đến 27, tuy vẫn đẹp trai như cũ, nhưng có rất nhiều thứ không giống như trước.”
Bách Đồ nghĩ thầm, đương nhiên là không giống, trang phục chụp hàng năm đều có phong cách khác nhau, mỗi chủ đề là mỗi lần khác nhau.
“Tôi không biết 10 năm này đối với cậu mà nói là tốt hay xấu, dù sao tôi luôn cảm thấy đáng tiếc, bởi vì mặc kệ tốt hay xấu, trong lúc đó đều không có tôi.” Lương Tỳ nắm tay vô cùng hối hận nói, “Tôi ngu đần bỏ mất cơ hội tiếp cận cậu lâu như vậy, hiện tại ngay cả một giây cũng không muốn lãng phí.”
Khuôn mặt Bách Đồ có chút động, thích một người đều có tâm tình như vậy, luôn cảm thấy gặp nhau quá muộn.
Ánh mắt Lương Tỳ dính trên mặt Bách Đồ, nói: “Tôi thật sự sẽ không làm cậu chậm trễ công việc, nhưng lúc cậu không làm việc, tôi muốn ở gần cậu, 24 tiếng đồng hồ đều ở gần cậu.”
Bách Đồ bị anh nói cho vô cùng im lặng, nhưng lại có chút cảm giác cổ quái không nói nên lời.
Kỳ thật Lương Tỳ mới không phải cái gì cũng không muốn làm, anh càng muốn làm nhiều việc hơn.
Nhưng điều kiện khách quan bây giờ, tay anh bị thương, nếu như bá vương ngạnh thương cung đoán chừng sẽ bị đánh, mà nói chứ dù không bị thương anh cũng không dám. Hơn nữa anh cái gì cũng không chuẩn bị, anh ở đây lâu như vậy, đương nhiên nhìn ra được quy luật sinh hoạt của Bách Đồ rất sạch sẽ, trong nhà chắc chắn không có những thứ loạn thất bát tao kia.
Súng thật đạn thật làm không được, nhưng lau lau súng chắc vẫn có thể a?(Chịch không được nhưng thủ dâm cho nhau chắc được =))))
Lương Tỳ mặt dày mày dạn không chịu đi, Bách Đồ nhịn xuống xúc động muốn đánh người, lại không muốn vạch mặt anh, bước vào phòng ngủ cầm chăn ném lên ghế sô pha, mặt lạnh nhìn Lương Tỳ: “Tôi đi ngủ, anh tùy tiện.”
Căn hộ đơn chỉ có một nhà vệ sinh, cậu đi WC trước rồi trở lại phòng ngủ, chỉ thấy Lương Tỳ một tay ôm chăn đứng cạnh giường cậu, trong mắt đầy chờ mong nhìn cậu.
Bách Đồ triệt để phát điên: “Không cho đụng vào giường của tôi!”
Lương Tỳ lập tức bước nhỏ cách xa giường một chút, oan uổng nói: “Tôi không có đụng tới.”
Bách Đồ cau mày nói: “Anh đi ra ngoài ngủ sô pha, đừng nghĩ chuyện gì kỳ quái.”
Lương Tỳ chớp mắt mấy cái: “Cái gì kỳ quái?”
Bách Đồ trừng anh, anh thức thời không hỏi nữa, ủy ủy khuất khuất nói: “Phòng khách cách cậu xa quá, tôi không thích. Cậu yên tâm, tôi không lên giường của cậu, tôi ngủ trên sàn nhà.”
Nói xong anh liền trải chăn xuống đất, trực tiếp ngồi lên trên, vẻ mặt hồn nhiên tiện tiện lại manh nói: “Như vậy chẳng phải tất cả đều vui vẻ sao?”
Bách Đồ: “…”
Cậu không còn biện pháp với Lương Tỳ, phiền muộn lên giường, quần áo cũng không cởi, nghiêng người nằm xuống đưa lưng về phía Lương Tỳ, không nói một lời giả bộ ngủ.
Lương Tỳ còn ngồi ở đó, thở dài nói: “Cậu không cần căng thẳng đề phòng tôi, tôi đã sớm nói không muốn tình một đêm với cậu, nếu chỉ đánh một pháo, tôi cần gì thích cậu nhiều năm như vậy? Tôi là muốn cùng cậu cả đời, chỉ đánh