Hai người tiểu biệt thắng tân hôn chán chê hai ngày, đã đến thời gian Giang Thư Lan mổ.
Bách Đồ đương nhiên nhớ kỹ chuyện này, sớm tinh mơ đã tỉnh, eo và chân bị quấn như bạch tuột, nửa thân người của Lương Tỳ ghé vào trên người cậu ngủ vô cùng say sưa.
Lấy điện thoại xem thời gian, cậu nhẹ chân nhẹ tay đẩy Lương Tỳ qua một bên, sau đó rời giường đi rửa mặt. Vừa đánh răng được một nửa, Lương Tỳ híp mắt mơ mơ màng màng bước vào, ôm cậu từ phía sau, cằm đặt trên vai cậu, mắt mở không ra, hỏi: “Vẫn chưa tới 6 giờ, dậy làm gì?”
Bách Đồ súc miệng, nói: “Sáng nay em phải đến bệnh viện, hôm nay dì Giang phẫu thuật.”
Lương Tỳ còn chưa tỉnh ngủ, đầu óc đặc quánh nhất thời không nhớ ra “dì Giang” là ai.
“Anh ngủ tiếp đi, lát nữa dậy dắt Cầu Cầu và Elise đi dạo.” Bách Đồ bóp sữa rửa mặt vào lòng bàn tay, vừa xoa vừa nói, “Trưa nay có lẽ em không về được, anh gọi dì người làm đến nấu cơm hoặc order ngoài… Buông tay, dính anh bây giờ.”
Lương Tỳ nghe lời buông tay ra, dùng sức chớp chớp mắt, mới chậm rãi phản ứng, cau mày nói: “Chu Niệm Sâm mẹ hắn họ… Giang?”
Bách Đồ hơi khom người rửa mặt, ngừng động tác: “Đừng chửi người.”
Lương Tỳ lấy bàn chải đánh răng từ trên trên kệ xuống, nói: “Không được, anh cũng phải đi, em đi một mình anh lo.”
Bách Đồ ngẩng đầu lên, kỳ quái nói: “Lo cái gì?”
Lương Tỳ cùng Bách Đồ trong gương đối mặt, lẽ thẳng khí hùng nói: “Em nói xem?”
Bách Đồ: “…”
Cậu đã giải thích với Lương Tỳ chuyện ngày xưa cậu được Giang Thư Lan chăm sóc, khi đó quan hệ giữa Chu Niệm Sâm và cậu chỉ là người đại diện và nghệ nhân. Trong quá trình Giang Thư Lan chiếu cố cậu, hai người dần dần có tình mẫu tử, hoàn toàn phát sinh trước lúc cậu và Chu Niệm Sâm yêu nhau, cho nên đây là hai chuyện khác nhau, cũng không phải là “Mẹ chồng trước” mà Lương Tỳ cho rằng cậu còn vương vấn không dứt được.
Vấn đề của Giang Thư Lan, Bách Đồ rất thẳng thắn, Lương Tỳ muốn đi bệnh viện cùng cậu, cậu cũng cảm thấy không sao, vả lại cũng không có gì phải che dấu, đành thỏa mãn ý Lương Tỳ.
Chu Niệm Sâm thấy Lương Tỳ đi cùng Bách Đồ, mặt vốn đã không dễ nhìn nay càng đen hơn.
Lương Tỳ cuối cùng cũng chọc tức được hắn, trong lòng cảm thấy rất đắc chí, nhưng trước mặt người bệnh, cũng không thể không biết xấu hổ biểu hiện ra bên ngoài.
Giang Thư Lan bị cơn đau tra tấn lúc tỉnh lúc mê, thần trí đã không còn rõ ràng, nhìn thấy Bách Đồ ngược lại lên tinh thần, miễn cưỡng lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Bách Đồ an ủi bà vài câu, tâm tình cũng rất nặng.
Lương Tỳ lấy hoa tươi mua trên đường ra, bày trên bàn nhỏ đầu giường bệnh.
Giang Thư Lan nhìn anh một cái, trong ánh mắt có chứa nghi hoặc, nhưng rất nhanh đã đoán được thân phận của anh, thần sắc có chút buồn vô cớ, nhưng cái gì cũng không nói. Đã qua nhiều năm như vậy, bà cũng đã minh bạch, Bách Đồ và Chu Niệm Sâm đã sớm không thể quay về như ban đầu.
Trước khi giải phẫu, chủ nhiệm nội khoa đặc biệt tới thăm, còn dẫn theo mấy bác sĩ, đều từng là học trò hoặc cấp dưới của ba Chu Niệm Sâm, cùng nhau đến thăm sư mẫu trước.
Bách Đồ và Lương Tỳ tận lực chọn trang phục điệu thấp, thấy có người đến liền tự giác thối lui đến góc phòng.
Các bác sĩ nói chuyện với Giang Thư Lan một lúc, phòng phẫu thuật cũng đã chuẩn bị xong, các y tá tới thông báo đã có thể đưa người bệnh vào. Mấy bác sĩ đành tạm thời cáo từ sư mẫu, lúc rời đi, một bác sĩ đi cuối cùng trông khoảng 40 tuổi không đeo kính bỗng nhiên chú ý tới Bách Đồ, nhìn thêm vài lần, trong ánh mắt có phần kinh dị.
Trong lòng Bách Đồ nghĩ có thể là bị nhận ra rồi, liền nhìn bác sĩ đó lễ phép cười. Bác sĩ cũng cười đáp trả cậu, chỉ là phảng phất có chút cứng ngắc.
Rất nhanh, Giang Thư Lan được đẩy vào phòng phẫu thuật, còn lại ba người chờ bên ngoài. Lương Tỳ và Bách Đồ ngồi xuống ghế dài ngoài cửa, Chu Niệm Sâm thì ngồi xuống một hàng ghế khác đối diện bọn họ.
Thời gian phẫu thuật rất lâu, suông sẻ cũng phải đến 4-5 tiếng.
Lương Tỳ cảm thấy Bách Đồ có chút căng thẳng, tự nhiên nắm một tay cậu, nhỏ giọng nói: “Đừng khẩn trương quá, muốn uống nước không? Anh đi lấy cho em.”
Bách Đồ không yên lòng nói: “Không cần, em không khát.” Cậu biết rõ phẫu thuật không có gì nguy hiểm, nhưng vẫn lo lắng thay Giang Thư Lan, 1/10000 sơ suất cũng là nguy hiểm.
Chu Niệm Sâm đương nhiên cũng lo lắng, tâm tình sa sút lại nhìn thấy cử chỉ thân mật giữa Lương Tỳ và Bách Đồ, càng té xuống vực sâu, trong miệng toàn là tư vị chua xót.
Lương Tỳ ngẩng đầu, thấy Chu Niệm Sâm nhìn chằm chằm vào Bách Đồ, nghĩ thầm may mà anh đi cùng, bằng không thì mượn cớ Giang Thư Lan phẫu thuật, không biết Chu Niệm Sâm sẽ dùng lý do gì để quyến rũ vợ anh.
Điện thoại đặt trong túi áo rung ong ong, Lương Tỳ thuận tay lấy ra nghe, âm lượng điện thoại trước cửa phòng phẩu thuật yên tĩnh đặc biệt vang dội: “Ca, anh có nhà không? Em trên đường về có đi ngang nhà anh, trưa nay cho em qua cọ cơm nha?”
Lương Tỳ lạnh nhạt nói: “Không có ở nhà.”
Vương Siêu tiện hề hề cười: “Anh đừng có gạt em, em biết chị dâu về rồi, hai người ăn chơi mấy ngày rồi còn chưa đủ sao? Giả bộ không có nhà cái gì, đợi lát nữa bị em phá cửa bắt gian tại giường, đến lúc đó anh đừng có khóc.”
Bách Đồ: “…”
Lương Tỳ quang minh chính đại nghiêm nghị nói: “Chú ngậm miệng, anh đi bệnh viện với…”
Không đợi anh nói xong, Vương Siêu liền làm ra vẻ kinh ngạc nói: “A? Chị dâu có thai nhanh vậy sao? Ca, sao anh tài thế?”
Câu này khiến sắc mặt Chu Niệm Sâm trở nên vô cùng khó coi.
Bách Đồ không thể nhịn được nữa vỗ mạnh vào lưng Lương Tỳ, nói: “Qua bên kia nói chuyện!”
Lương Tỳ ngoan ngoãn cầm điện thoại chạy ra góc rẽ hành lang.
Chu Niệm Sâm sắc mặt kỳ quái một hồi mới khôi phục, nói: “Hắn đã biết?”
Bách Đồ mặt không biểu tình nhẹ gật đầu.
“Vậy.” Chu Niệm Sâm cau mày nói, “Hai người tính thế nào? Hắn không ngại?”
Bách Đồ liếc mắt nhìn hắn nói: “Có phải anh cảm thấy khó hiểu không?”
Chu Niệm Sâm nói: “Nhịn được một thời gian thì nói làm gì? Cậu gần đây đúng là ngu muội, được dỗ ngon dỗ ngọt vài câu đã không thấy đường đi rồi sao?”
“Tôi biết ngay anh không hiểu, Lương Tỳ không ngại tôi có vấn đề.” Bách Đồ chuyển tầm mắt sang chỗ khác, ngữ khí bình bình nói, “Bởi vì anh ấy yêu tôi.”
Chu Niệm Sâm hô hấp trì trệ: “Hắn nói yêu cậu là yêu cậu sao? Tôi…”
Bách Đồ cũng không nhìn hắn, thanh âm trầm thấp nói: “Tôi cũng yêu anh ấy rồi.”
Đầu ngón tay Chu Niệm Sâm có chút phát run, nửa ngày sau mới nói: “Cậu đừng nói dối, tôi biết cậu đang cố ý chọc tức tôi.”
Ánh mắt Bách Đồ trở nên có chút thương hại, nói: “Chu Niệm Sâm, anh đừng luôn tự cho mình là đúng.”
Lương Tỳ cùng Vương Siêu nói chuyện xong liền vội vàng chạy về, sợ mình không chú ý một cái, Chu Niệm Sâm lại đánh chủ ý vợ anh.
Lúc trở về xem, bầu không khí quả nhiên không đúng. Cả khuôn mặt Chu Niệm Sâm tái nhợt, ngược lại Bách Đồ so với vừa rồi thoạt nhìn bình tĩnh hơn nhiều.
Lương Tỳ không rõ chuyện gì đã xảy ra, ngồi xuống cạnh Bách Đồ, bộ dạng giống như vòng bảo vệ bất nhập bất xâm, lông trên người bắt đầu dựng hết cả lên.
Chu Niệm Sâm cảm thấy buồn cười, trong mắt hắn Lương Tỳ chỉ là đồ gà mờ sau lưng có gia thế tốt, bại bởi tên này, hắn rất không cam lòng.
Cuộc phẫu thuật của Giang Thư Lan vô cùng thành công, chỉ là thuốc gây mê còn chưa hết tác dụng, người vẫn còn ngủ mê.
Bách Đồ cùng về phòng bệnh, chờ một lúc, rồi cùng với Lương Tỳ đi ra.
Trên đường trở về, Lương Tỳ vừa lái xe, vừa nhìn Bách Đồ cau mày dường như còn rất lo lắng, liền an ủi cậu: “Lão thái thái có tướng mạo sống lâu trăm tuổi, nhất định sẽ không có chuyện gì.”
Bách Đồ “Ừ” một tiếng, cố ý hỏi: “Anh không ăn giấm chua nữa sao?”
“Ăn ah, ê răng chết được.” Lương Tỳ lại cười rộ lên, nói, “Bất quá bà ấy thật sự rất thích em, nhìn ra là người tốt, anh ăn giấm chua lão thái thái thì cũng kỳ quá. Lại nói, trong nhóm fan của em có rất nhiều lão thái thái niên kỷ lớn, em đúng là được phụ nữ lão niên chào đón.”
Bách Đồ liếc anh một cái, giọng nhỏ lại, nói: “Mẹ của anh có tính là phụ nữ lão niên không?”
Kéttttz — Lương Tỳ đột ngột phanh xe lại.
Anh kinh hỉ quay đầu lại nhìn Bách Đồ, hỏi: “Em chịu theo anh về nhà sao?”
Bách Đồ ho một tiếng, trộm nói lảng: “Bây giờ không về nhà thì đi đâu?”
“Em đừng xấu hổ a.” Lương Tỳ hết sức vui mừng, nói, “Bằng không hôm nay đi luôn? Mẹ của anh cả ngày ở nhà không có chuyện gì làm cứ chờ anh đưa vợ về nhà ra mắt!”
Anh nói xong thì hành động như vũ bão, ngay lập tức lấy điện thoại ra gọi điện cho mẹ anh, Bách Đồ lại càng hoảng sợ, nhưng không có ngăn lại.
Cũng may Lương Tỳ cùng mẹ nói hai câu đã cúp máy, tiếc nuối nói: “Mẹ vô thanh vô tức xuất ngoại rồi, hai ngày nữa