Tới gần giữa trưa, Lương Tỳ một bên chờ Bách Đồ trở về, một bên bắt đầu làm dáng nấu cơm.
Trải qua một khoảng thời gian luyện tập, anh hiện tại đã có thể làm tạm vài món ăn gia đình, đồ ăn nhà đồ ăn ngon nhất a~, nhất là khi hai người ngồi chung một bàn cơm, Lương Tỳ lúc nào cũng cảm thấy mỹ mãn.
Anh nấu một bàn đồ ăn có thể nhìn ra được vài món, chụp 2 tấm hình up lên weibo khoe khoang, ban đầu đương nhiên sẽ bị giễu cợt, về sau cứ liên tục up, mọi người cảm thấy anh đúng là vụng về, nhưng lại vừa giễu cợt vừa điên cuồng tung hô.
Anh không thèm để ý nhóm fan giễu cợt, mỗi lần xem bình luận trên weibo, anh toàn mặt dày mày dạn ấn like những bình luận khen anh nức nở.
Dù sao mỗi lần anh làm vợ đều khen anh làm tốt lắm.
Nghe tiếng mở cửa, Lương Tỳ cùng Cầu Cầu một trước một sau đi tới nghênh đón Bách Đồ, Elise nằm bên cạnh ghế sô pha, vẻ mặt khinh bỉ nhìn hai người bọn họ.
Bách Đồ cúi người xoa đầu Cầu Cầu, Lương Tỳ cười tủm tỉm tiếp nhận văn kiện kẹp trong tay cậu, hỏi: “Kịch bản mới?”
Bách Đồ đứng lên, mắt vụt sáng, hít hít nói: “Anh nấu gì vậy? Mùi thơm quá.”
“Thịt muối.” Lương Tỳ mở cặp văn kiện ra nhìn sơ qua, nhíu mày nói, “Bọn họ gọi em tới bàn thủ tục gia hạn hợp đồng?”
Anh không muốn Bách Đồ tiếp tục ở lại công ty này, chủ yếu là vì Chu Niệm Sâm. Nếu ở lại nơi đó, dù Bách Đồ muốn đổi người đại diện cũng sẽ rất phiền phức, nếu đổi người đại diện chứng tỏ là đã cạch mặt Chu Niệm Sâm, chiếu theo tư lịch của Chu Niệm Sâm, ước chừng người đại diện mới sẽ cùng hắn đối nghịch.
Anh hỏi Bách Đồ: “Vợ, ý em thế nào?”
Bách Đồ do dự nói: “Vẫn chưa bàn xong, em cầm về xem trước… Em không muốn ký.”
Lương Tỳ rất hài lòng, tiện tay ném cặp văn kiện sang một bên, đẩy Bách Đồ đến bàn ăn ngồi xuống, còn mình ngồi ở bên cạnh, cười nói: “Không ký là được rồi, anh đã sớm muốn mở cho em một studio, em cái gì cũng không cần lo, chỉ cần treo bảng tên em lên, anh phụ trách tìm người giúp em quản lý. Đến lúc đó cũng không cần chờ phim đến tìm em, chúng ta muốn quay thì quay, muốn chụp thì chụp, muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, lúc em làm việc anh sẽ làm việc, đi xa cũng không sợ, dù sao thì tới lúc đó anh có thể danh chính ngôn thuận đi cùng em rồi.”
Bách Đồ: “…”
Lương Tỳ càng nghĩ càng vui, đắc ý nói: “Qua vài năm nữa nếu em không muốn đóng phim nữa, cũng sẽ không bị hợp đồng ràng buộc, em muốn làm cái gì thì làm cái đó, cũng không làm lỡ chuyện hai ta come out kết hôn, chờ đến khi em gả cho anh rồi, chúng ta lại nhận nuôi một đứa nhỏ beo béo, chậc chậc, ngày đó quả thật không thể đẹp hơn.”
“Lương Tỳ.” Bách Đồ lại không cười, trầm mặc nói, “Em không phải là không muốn gia hạn hợp đồng, mà là không muốn đóng phim nữa.”
Lương Tỳ ngẩn người: “A?”
Bách Đồ có phần khó nói, cân nhắc nói: “Trước kia tuổi còn trẻ, ham chơi mới bắt đầu đi đóng phim, chơi chán rồi thì không muốn làm nữa, mấy năm trước em đã muốn ra nước ngoài sống cùng ba mẹ, nhưng vì thời hạn hợp đồng mà không thể đi, cái giá của việc bội ước rất lớn, em không trả nổi, cho nên mới kiên trì tới bây giờ.”
Lương Tỳ mở to mắt, sững sờ hỏi: “Vậy em định làm gì?”
Bách Đồ nhìn anh, nói: “Muốn sang ở cùng ba mẹ, mở một tiệm sách hoặc quán cà phê nhỏ, sinh hoạt cùng hai người họ.”
Lương Tỳ: “…”
Ba của anh là người kinh doanh thì còn dễ nói, nhưng tính chất công việc của mẹ anh, trong thời gian ngắn không thể nào di cư ra nước ngoài, nhà bọn họ cũng chỉ có môt đứa con trai là anh, đi theo Bách Đồ ra nước ngoài định cư chắc chắn sẽ không đồng ý.
Bách Đồ rất nhanh lại nói: “Đó là kế hoạch trước khi em biết anh, khi đó em một giây một phút cũng không muốn ở lại đây nữa.”
Lương Tỳ chớp chớp mắt mấy cái, hỏi: “Vậy hiện tại thì sao?”
Bách Đồ nhấp môi dưới: “Em cũng không biết… Em nghe theo anh.”
Lương Tỳ khẽ giật mình: “Toàn bộ nghe theo anh sao?”
Thần sắc Bách Đồ có chút phức tạp, nói: “Em không phải là người có nhiều mục tiêu, lúc chưa vào giới giải trí chỉ nghĩ cứ đi học đại học như mọi người, sau khi tốt nghiệp sẽ tìm một công việc bình thường, nhưng lại vô tình bước vào giới, dù không muốn nổi cũng đã nổi, tuy không thích nghề này lắm, nhưng đã làm nhiều năm như vậy, ngoại trừ diễn xuất, đóng phim, cái khác em thật sự không biết.”
Lương Tỳ nghe cậu nói như vậy, trong lòng không biết là tư vị gì.
Bách Đồ so với anh còn nhỏ tuổi hơn vậy mà đã sớm bước vào giới giải trí, nơi có đủ hạng người, những người như vậy luôn bị bắt buộc trưởng thành sớm, mà nhân sinh quan của Bách Đồ, cũng chính vì ngày đó bước vào giới giải trí, đã trở thành gốc tiểu thụ bị người ta bẻ gẫy, vẫn mê mang mơ hồ không lớn lên, mãi dừng lại ở tuổi 17.
Theo góc độ của nghệ sĩ, cậu rất may mắn, vừa vào giới đã gặp được người đại diện hùng tâm tráng chí bừng bừng Chu Niệm Sâm, dưới sự trợ giúp và cổ vũ của hắn mà thành danh từ thuở thiếu niên, một khi nổi lên là đến 10 năm sau vẫn vậy. Nhưng ở góc độ khác, cậu lại rất không may, lúc còn trẻ yêu phải Chu Niệm Sâm, sai lầm đem khát vọng của người bên cạnh xem như giấc mộng của mình, cứ thế hồ đồ làm diễn viên 10 năm, hầu như hoang phế hết thảy những kỹ năng khác.
Quan hệ giữa Bách Đồ và ba mẹ không hòa thuận, cậu đều quy tội cho bản thân mình năm đó come out quá lỗ mãng, làm song thân bị tổn thương.
Khi đó mẹ Bách không thể chấp nhận tính hướng của cậu, cũng không coi trọng tình cảm giữa cậu và Chu Niệm Sâm, cậu lại cố chấp không nghe lời của mẹ, quan hệ mẹ con của hai người chính thức đóng băng từ khi đó, cho tới bây giờ mẹ Bách vẫn từ chối nghe điện thoại của cậu.
“Em hiện tại cũng không có ý định gì khác, chỉ hy vọng mẹ có thể tha thứ sự không hiểu chuyện của em năm đó.” Bách Đồ nhìn Lương Tỳ, có chút không được tự nhiên nói, “Còn có, cùng anh sống thật tốt.”
Lương Tỳ nắm chặt tay cậu, còn may còn may, bên cạnh gốc tiểu thụ Bách Đồ, còn có một gốc đại thụ rất cao rất cao Lương Tỳ.
“Đợi anh quay xong chương trình hiện tại, anh sẽ cùng em đi gặp chú và dì, bọn họ nhất định sẽ thích anh, nhất định sẽ thả tâm đem em giao cho anh.” Lương Tỳ lại lo lắng cậu sẽ ủy khuất bản thân, nhéo nhéo đầu ngón tay của cậu, nói, “Em không muốn diễn xuất nữa thì cũng đừng miễn cưỡng, làm việc khác cũng được a, chỉ cần em thích.”
Bách Đồ có chút xấu hổ: “Bây giờ muốn mở cửa hàng nhỏ trong nước thì không thực tế, những việc khác em lại không biết.”
Nghệ sĩ kinh doanh đầu tư không ít, hoặc là nơi giá cao cắt cổ, hoặc là đăng ký độc quyền nhãn hàng gì đó, chứ không có ai đi kinh doanh loại cửa hàng nhỏ như thế này.
Nếu như Bách Đồ đã hết thời thì không nói, nhưng bây giờ sự nghiệp của cậu vẫn còn trên đỉnh cao, đi ra ngoài đường đến người già còn biết mặt, nếu mở một quán cà phê hay một tiệm sách nhỏ bên đường, chắc chắn truyền thông sẽ nói ra nói vào, hoặc là nói cậu đánh bóng tên tuổi, hoặc là nói người này hơn phân nửa là có bệnh, bất kể là cái nào, tóm lại cậu không có khả năng bình bình đạm đạm mà