Lương Tỳ hí hửng bước lên, nói: “Đại thủy trôi miếu long vương [1], tùy tiện đi đường cũng có thể gặp phải người quen a.”
[1] Tuy là người trong một nhà nhưng lại không biết nhau, hoặc không muốn thừa nhận quan hệ, không muốn quen biết nhau. Không biết nhau nên phát sinh hiểu lầm hoặc xung đột không đáng có. (Có 1 sự tích về câu nói này)
Ai là người quen của ông anh hả? Phạm Tiểu Vũ một bên oán thầm, một bên cứng ngắc cúi đầu khom lưng: “Thầy Lương, xin chào, tôi họ Phạm.”
Lương Tỳ khoát tay, ngữ khí vô cùng chân thành nói: “Đừng gọi tôi như vậy, nghe không tự nhiên, hai người đang đi đâu vậy?” Hắn tháo kính râm xuống, hỏi Phạm Tiểu Vũ nhưng đôi mắt hoa đào lại chằm chằm vào Bách Đồ.
Phạm Tiểu Vũ cười ha ha nói: “Nhà của tôi ở đây, tới lấy ít đồ. Thầy Lương, thật ngại quá, xe của tôi đậu không đúng chỗ.”
Lão đại đầu gai lập tức lên tiếng: “Chự còn gì nữa, chộ này đâu phại chỗ đậu xe ah!”
Phạm Tiểu Vũ lén nhìn Bách Đồ, sợ Bách Đồ trở mặt, nghệ sĩ nhà cô cực thẳng tính, nhất là xem không vừa mắt mấy chuyện thay trắng đảo đen, cũng không thích nịnh nọt người khác. Cũng may tạm thời Bách Đồ chưa có biểu hiện gì khác, tuy nhiên cả người đã lộ rõ sự mất hứng.
Cô ngược lại phải cẩn thận từng li từng tí lấy lòng Lương Tỳ.
Lương Tỳ debut trễ hơn Bách Đồ, nhưng điểm xuất phát của người ta cao, chỉ mới mấy tháng đã lên tới hạng toàn năng, mỗi ngày đều nhảy tót lên trang bìa, trực tiếp chạy đến đâu giết đến đó. Ngày đầu tiên bước vào cái vòng luẩn quẩn này, Phạm Tiểu Vũ đã biết rõ, muốn ăn cái chén cơm trợ lý nghệ sĩ này, cận thị mấy ngàn độ cũng không sao, quan trọng là phải biết bịt mắt nịnh nọt người ta, không đến mức phải hạ thấp bản thân mình, nhưng nhất định phải biết tâng bốc người khác.
Lại nói, cô cũng không tin Lương Tỳ không biết xấu hổ dám lừa lấy 2000 tệ của cô.
Lương Tỳ nhìn cô cười cười, lộ hàm răng trắng chói lóa, sau đó đập tay vào gáy anh chàng đầu gai kia: “Vương Siêu, mày có thấy mất mặt không hả? Mắt mù tự tông xe, còn dọa tiểu cô nương nhà người ta!”
Đầu gai gãi gãi đầu, nửa thật nửa giả thở phì phò nói: “Ca, em đã hai tháng không có tông sứ nhi [2] rồi, anh không cho em khai trương sao?”
[2] Cố ý làm hỏng đồ rồi bắt người ta bồi thường, ngày nay còn có ý chỉ những mánh khoé lừa bịp gạt người, lừa tống tiền người khác. Cụm từ này thường được dùng trong những lần tông xe.
Lương Tỳ không để ý tới hắn, hỏi Phạm Tiểu Vũ: “Tiểu Phạm, xe có bảo hiểm không?” Thấy Phạm Tiểu Vũ gật đầu, hắn nói tiếp: “Vậy thì không lo rồi, gọi cho công ty bảo hiểm đi.”
Phạm Tiểu Vũ mừng húm, luống cuống tay chân móc điện thoại ra, ấn số.
Lương Tỳ đem kính râm đổi từ tay trái sang tay phải, lại từ tay phải đổi về tay trái, liếm môi dưới một vòng, nói: “Cái kia, lát nữa công ty bảo hiểm tới, thấy hai chúng ta ở hiện trường gây chuyện dường như không tốt lắm. Giao lộ phía trước có quán cà phê, trang trí không tệ, người cũng ít.”
Ý đồ của hắn quá rõ ràng rồi.
Mắt Bách Đồ được che khuất sau kính râm, qua vài giây mới nói: “Anh nói chuyện với tôi?”
Lương Tỳ xoa xoa tai phải rủ xuống của mình, không còn vẻ tươi cười tự tại như vừa rồi: “Bằng không thì cậu cảm thấy thế nào?”
Phạm Tiểu Vũ một bên gọi điện thoại một bên nghe ngóng động tĩnh bên này, vừa cúp điện thoại lập tức nói: “Thầy Lương nói rất có lý, nếu có ai trông thấy anh ở chỗ này, trở về tùy tiện lên weibo up chia sẻ bậy bạ, chắc chắn sẽ ảnh hưởng xấu…”
Bách Đồ theo kính râm hơi nghiêng người dùng khóe mắt lườm cô, nói: “Cho nên nói, sao hôm nay cô lại lái xe của mình?”
Phạm Tiểu Vũ nhỏ giọng nói: “Chuyện đó có liên quan gì tới chiếc xe? Bị tông là chuyện ngẫu nhiên ah!”
Bách Đồ nói: “Bị xe RV tông mới gọi là ngẫu nhiên, Cruze bị BMW tông thì gọi là tông sứ nhi? Đó không phải là chuyện tất nhiên sao?” (Xe RV: Ngôi nhà di động)
Phạm Tiểu Vũ nói: “Anh đây là cái logic gì vậy?”
Bách Đồ kéo cửa sau xe Cruze ngồi vào, nói: “Tôi không ký tên lên phiếu cho cô, cô không thể đi thanh lý, đây là logic.” (Đậu: Ai am hiểu về bảo hiểm xe ôtô hãy khóa huấn luyện 1 khóa cho tui đi…)
Bị vạch trần Phạm Tiểu Vũ nghẹn một búng máu ngay ngực, cô làm như vậy rất nhiều lần, Bách Đồ lại chưa từng nói bao giờ, hôm nay tâm tình tệ liền cố ý đâm lốp xe cô.
Bách Đồ cầm túi tiền và điện thoại đóng cửa xe taxi lại, thay đổi ngữ khí, âm lượng cũng cao hơn: “Tôi về trước, cô xử lý xong nhớ gọi cho tôi.”
Phạm Tiểu Vũ thoáng cái lại thấy ấm lòng, câu này của Bách Đồ rõ ràng là cảnh cáo chủ chiếc xe BMW kia lái đàng hoàng đi.
Đợi Bách Đồ đi hơn 10 mét, cô mới kịp phản ứng, Lương Tỳ bị nghệ sĩ nhà mình cho ăn bơ triệt để rồi.
Quay đầu lại, thì thấy Lương Tỳ một bộ dạng mỏi mắt mong chờ nhìn hướng xe Bách Đồ đi xa, thẳng đến khi Bách Đồ quẹo cua khuất đi, hắn mới lưu luyến không rời thu hồi tầm mắt.
Phạm Tiểu Vũ: “…”
Lương Tỳ bị phát hiện rồi, cười ha ha đeo kính râm trở lại nói: “Bách Đồ nhà các người thật thú vị.”
Phạm Tiểu Vũ: “Ha ha.” Ông anh thấy thú vị, cho thấy ông anh có ý với Bách Đồ của tụi tui.
Lương Tỳ nói với anh tài xế trẻ BMW: “Vương Siêu, anh cũng đi đây, chú xử lý xong thì gọi điện cho anh, đừng khi dễ Tiểu Phạm, coi chừng anh băm chú ra.”
Vương Siêu vẻ mặt đưa đám nói: “Ây da, chủ xe cụng đâu phải em, em ngay cả người trong công ty bảo hiểm dại ngắn ra sao cụng chưa từng thấy qua…”
Lương Tỳ đầu cũng không quay lại khoát khoát tay, vứt một câu: “Bát nhất thứ thứ, có cái gì không hiểu thì hỏi Tiểu Phạm.”
Hắn cũng đi rồi, Vương Siêu dựa lưng vào BMW đứng đó, quyệt miệng dùng đầu ngón chân ở trên đất vẽ vòng tròn.
Phạm Tiểu Vũ nghĩ nửa ngày cũng không có hiểu, nhịn không được hỏi: “Bát nhất thứ thứ là cái gì?”
Vương Siêu dùng đầu ngón chân viết, ghét bỏ nói: “Hừ, cô thật không có văn hóa.”
Phạm Tiểu Vũ kiễng chân nhìn nhìn, chỉ thấy trên đất hiện ra bốn chữ — PICC [3]
[3] People’s Insurance Company of China Group – Công ty bảo hiểm nhân dân của TQ
Bách Đồ gọi taxi đi, lại không đi thẳng