Lại nói khi Đồng Thiên Kỳ lộn người ra tới trước thì vừa khéo tránh được một trảo của người tập kích phía sau, vô tình trảo đó dính đúng vào mặt của Qúa Nam Bình nên lão ta mới rú lên quằn quại như vậy.
Thực tình thì trong lòng Đồng Thiên Kỳ cũng không khỏi chấn động vì chàng không ngờ trong động lại còn có sự hiện diện của người thứ ba, mà người đó là ai?
Một ý niệm bảo toàn tiên cơ lóe lên, khiến chàng vừa chạm đất đã tiếp vào trong.
Nên biết hai bóng người lén vào tập kích Đồng Thiên Kỳ không nói cũng có thể đoán ra là ai. Vừa thấy một trảo đã bị hẫng, lại có nguy đánh trúng Qúa Nam Bình, "Kiêu Trung Hồ" Cố Tâm Dật vội thâu hồi công lực, nhưng lực chỉ giảm bớt chứ trảo thức không biến được nên mới khiến Qúa Nam Bình nhận một đòn oan uổng đó.
Khi ấy vừa thấy Đồng Thiên Kỳ lộn người đi thì lão ta liền tung người phóng theo, người khởi là chưởng tung...
Đồng Thiên Kỳ chân vừa chạm đất đã thấy áp lực cuộn sau lưng, nhưng tuyệt không hề có chút thanh sắc, chính điều nây càng khiến chàng kinh ngạc hơn, chàng không ngờ tới kẻ này lại có một công lực thâm hậu đến như vậy.
Biết tránh là hạ sách, chàng liền đề khởi công lực vào song chưởng quay phắt người trực tiếp nghênh chiêu.
"Bình" một tiếng, kèm theo tiếng "hự" có lẽ thoát ra từ miệng Đồng Thiên Kỳ, kèm theo là đất đá bay mù cả động.
Khi đất đá lắng hẳn, nền thạch động là đá hoa cương cứng như vậy mà nền bị chưởng phong khoét sâu đến bốn năm phân, Đồng Thiên Kỳ do đề tụ không đủ chân lực nên bị đẩy thoái đến ba bộ, khí huyết trước ngực như muốn nghịch hành, cảm thấy muốn nghẹt thở.
"Kiêu Trung Hồ" Cổ Tâm Dật tuy chủ động ra chiêu. thế nhưng cũng bị đẩy văng về sau đến năm xích, hai tay buông thỏng như vô lực trên mặt hiện nét khủng hoảng, lẫn chấn dộng. Có lẽ đây là lần đầu tiên lão ta mới tin lởi đồn đại trên giang hồ về Đồng Thiên Kỳ là không phải hư ngôn !
Nói chì chậm, lúc ấy lại nhanh, một chưởng vừa dứt giữa Đồng Thiên Kỳ và Cổ Tâm Dật thì lão già thứ hai mà Cổ Tâm Dật gọi là đại ca liền nhảy vào tấn công. Đồng Thiên Kỳ chân khí nghịch đảo, đang định tĩnh tọa điều tức thì một cỗ kình phong tiếp tục ập tới trước ngực.
Động đạo nhỏ hẹp, lại không có chỗ để thoái lui, hơn nữa Đồng Thiên Kỳ cũng không muốn tránh thoái, nên mặt phút chốc hiện sát cơ, thét dài một tiếng, song chưởng lần này vung lên.
Lại "bùm" một tiếng cực lớn, kèm theo những tiếng ào ào của đất đá do bị chấn động mạnh mà đổ xuống, cả người Đồng Thiên Kỳ bị bắn vào sâu trong động đạo đến năm xích, trong làn đất đá đồ ập xuống không còn nhận ra đâu là địch đâu là bạn nữa.
Lão già thứ hai cũng bị chấn thoái, đồng thời cũng bị đất á đá ập xuống chôn chân tại chỗ, khí huyết đảo lộn trong người, những điều đó khiến lão kinh hãi, thất thanh la lên :
- Lão nhị sao ngươi không nhanh hạ thủ?
"Kiêu Trung Hồ" Cổ Tâm Dật vốn đa kế lắm mưu, tính bắt sống Đồng Thiên Kỳ nhưng không ngờ tình thế xoay chuyển đến độ, điều này khiến cho lão hổ thẹn mà thành căm phẫn cực độ, vừa nghe thế lão cười lanh lảnh nói :
- Đệ không ngờ tên tiểu tử này có công lực kinh người như vậy, thực trăm nghe không bằng một thấy. Lão Đại không phải lo lắng, hắn hiện tại hắn chỉ như chim ***g cá chậu rồi - Nhưng ai có thể vào?
"Kiêu Trung Hổ" Cổ Tâm Dật nhìn đống đất đá đổ lấp gần hết động đạo, rồi quay nhìn chung quanh, bất chợt bắt gặp Qúa Nam Bình nằm chết trân trên thạch bàn, bấy giờ lão mới còn nhớ đến sự hiện diện của Qúa Nam Bình, bên hỏi :
- Nam Bình, trong thạch động này còn cửa thông nào khác không?
Qúa Nam Bình qua cơn hành xác vừa rồi, giờ mới như sống lại từ cõi chết gắng gượng thều thào :
- Tiền bối, trước hết... giúp vãn bối đứng dậy...?
Cổ Tâm Dật giấu nụ cười nhạt trong lòng, ngụy trá nói :
- Lão phu hiện bận canh giữ ở đây, cứ chờ bọn chúng đến rồi sẽ giúp đem ngươi xuống !
Qúa Nam Bình nghe vậy giật thót cả người, không ngờ Cổ Tâm Dật đối xử với mình như vậy, gắng gượng nói :
- Vãn bối thực sự chịu hết nổi !
Lúc này, đất bụi trong hang đã lắng hẳn, lão già kia dụi dụi mắt nhìn ra phía Qúa Nam Bình, lạnh giọng quát :
- Qúa Nam Bình, có phải ngươi định bức hiếp lão phu thả ngươi ra ư?
Đột nhiên từ sâu bên trong động tiếng Đồng Thiên Kỳ lành lạnh vọng ra:
- Ở đây không có lối ra thứ hai, tôn giá muốn vào sao không vào đi?
Cổ Tâm Dật nghe tiếng, quay mặt lại cười nhạt nói :
- Trong động đạo nhỏ hẹp, lại bị đất đá cản trở, hành động khó khăn. Đồng Thiên Kỳ ngươi có bản lãnh sao không mau ra đây?
- Hừ các ngươi tâm địa như rắn rít. hành vi vô sĩ, thử hỏi ai cũng không để tâm đề phòng !
Cổ Tâm Dật không phật ý, ngược lại còn cười phá lên :
- Ha ha ha...... Cổ Tâm Dật ta tâm địa gian trá, vậy mà trước khi thành vẫn còn chậm hơn ngươi nửa bước! Đáng khen ! Đáng khen!
Đồng Thiên Kỳ chỉ cười nhạt đáp lại:
- Trên Cửu U Đảo tôn giá nói chuyện, Đồng mỗ đã nghe hết. Đồng mỗ tin rằng tôn giá chưa hề lên chiến địa xem tinh hình nhưng dẫu sao ở đây cũng còn ba tay thủ hạ đắc lực.
- Hừ với bọn chúng cả ba đánh đổi một mình họ Đồng ngươi, lão phu vẫn thấy lời chán?
- Hắc hắc:.. tôn giá tin chắc vậy sao?
Giọng cười âm trầm của Cổ Tâm Dật lại vang lên :
- Lão phu bình sinh không làm việc không nắm chắc, hiện tại bởi đã trong tay, há để mất cả chì lẫn chài, như vậy không phải để tiếng cười cho thiên hạ?
Thiên La Kiếm Qúa Nam Bình vừa có chút hy vọng sống sót, nhưng giờ đây thì tia hy vọng mỏng manh đó tiêu tan, đồng thời lão hiểu được một sự thật, bọn họ cả ba chỉi là miếng mồi mà Cổ Tâm Dật dùng để nhử Đồng Thiên Kỳ mà thôi. Bấy giờ Cổ Tâm Dật vẻ tự đắc, chỉ tay vào lão già bên hỏi:
- Đồng Thiên Kỳ, ngươi nhận ra người này không?
Đồng Thiên Kỳ từ trong động đạo tối tâm đưa mắt nhìn ra, chính khuôn mặt lão già lần này chàng mới nhìn kỹ, bất giác chấn động trong lòng, nhưng vẫn giữ giọng điềm tĩnh :
- Miệng nhọn môi mỏng, mặt choắc râu quỷ "Tà Trung Ác" Cát Tùng Nam đâu phải là nhân vật kinh bang tế thế gì chứ?
Đồng Thiên Kỳ đã không nhận lầm, lão già này chính là nhân vật được người trong võ lâm xưng là Tà Thần hay còn gọi là "Tà Trung Ác" Cát Tùng Nam. Lão trong võ lâm từ thân phận đến vai vế đều rất cao, lão vốn kỵ cái ngoại hiệu “Tà Trung Ác" cho nên dù niên kỷ lớn như vậy, vừa nghe vẫn không dằn nổi giận lạnh giọng rủa :
- Cẩu tạp chủng, ngươi ra đây !
Cổ Tâm Dật cũng cười tiếp lời :
- Đồng Thiên Kỳ, lão phu giờ đây cũng không cần bày mưu tính kế gì nữa, nếu ngươi tự cho rằng công lực cái thế thì mau ra đi Đồng Thiên Kỳ đảo nhanh đôi nhãn châu trong đầu tính toán rồi hiên ngang nói :
- Cánh tay của Huyết Kiếp Thủ há lại sợ đến nhân vật nào.
Cổ Tâm Dật cười nhạt nói :
- Lão phu tuy thâm mưu hiểm kế, thế nhưng xưa nay chưa từng nuốt lời hứa, Đồng Thiên Kỳ, lão phu chính đang chờ ngươi ra đây !
Nói rồi, lão từ từ thoái lùi về sau hai bước - Đồng mỗ cũng từng nghe người ta nói thế !
Chàng đỡ lời đối phương, rồi dứt khoát cất bước đi ra.
Tà Trung Ác Cát Tùng Nam đôi mắt nảy lửa, chừng như lão vô cùng căm hận Đồng Thiên Kỳ, hai tay đã đề tụ chân khí, mắt không chớp ngưng nhìn theo từng bước chân của Đồng Thiên Kỳ Hai lão già bấy giờ đã ra ngoài hang chờ đợi, Đồng Thiên Kỳ vẫn từng bước tiến ra, trên đảo ngoài ánh nắng chói chang yên tĩnh, chỉ còn lại là một bầu không khí trầm trọng nặng mùi tử khí.
Khoảng cách giữa Đồng Thiên Kỳ và động môn dần dần được rút ngắn lại, chính khi chân phải của chàng đặt lên phiến đá thạch môn thì bỗng nghe Cát Tùng Nam thét lớn :
- Đồng Thiên Kỳ, vừa rồi ngươi nói sai một câu?
Theo tiếng nói, cả thân hình lão phóng đến như một con cú săn đêm. Đồng Thiên Kỳ hiển nhiên cũng đã có sự phòng bị, nên vừa nghe tiếng chân phải đạp lên thạch môn thì liền rút trở về tiện đà chân phải búng nhẹ một cái cả người đã nhào trở lại về sau. Hai tay không quên án ngự trước ngực.
Cát Tùng Nam là nhân vật giang hồ cao niên, kinh nghiệm phong phú, cho nên lường trước Đồng Thiên Kỳ không khi nào chịu động thủ ngay cửa động. Bởi vậy một chưởng đầu của lão chỉ là hư chiêu, khi thấy người Đồng Thiên Kỳ bật trở lại vào trong, lập tức người lão như hình với bóng bám vào sát trong động ba xích, đồng thời song chưởng tung ra thực.
Cổ Tâm Dật vốn định dụ cho Đồng Thiên Kỳ ra hẳn ngoài động rồi mới hạ thủ, không ngờ Cát Tùng Nam lại nôn nóng ra tay trước, khiến Đồng Thiên Kỳ thoái trở lại vào trong hang. Lúc này nghe bên trong chưởng chạm nhau phát nổ, lão vừa giận lại vừa lo, thế nhưng hang động nhỏ hẹp nên vô phương nhảy vào ứng trợ.
Tiếng nổ thứ nhất chưa dứt lại tiếp một tiếng nổ dữ dội thứ hai vang lên đất bụi tung bay mù mịt, cứ bằng vào cự ly phát ra tiếng nổ thứ hai này gần cửa hang hơn dù phán đoán Cát Tùng Nam ở thế hạ phong.
Cổ Tâm Dật đa mưu túc kế, nhưng lần này thì thúc thủ không biết cách nào để trợ thủ cho lão ca của mình, sắc mặt cứ biến đổi liên tục.
Chính tại lúc này, trong động lại vang lên tiếng nổ thứ ba, từ cửa hang đất đá cuộn tung ra ngoài. cùng với người Cát Tùng Nam bám đầy bụi đất, mặt mày lem luốc văng ra ngoài.
Vừa thấy lão ca của mình bi bật ra ngoài nhưng an nhiên vô sự, Cổ Tâm Dật mới nhẹ nhỏm trong người. Lão vội vàng tung người lướt đến đỡ đại ca mình, chính ngay lúc này từ trong hang động lại "ầm" một tiếng, thạch bụi đất cát trong miệng hang bị thổi bật bay vèo vèo ra, chộp đến người hai lão già.
“Tà Trung Ác" Cát Tùng Nam không ngờ Đồng Thần Kỳ sau ba chưởng trí lực lại còn có thể ra chiêu này nên khựng người. May mà lúc này đã có Cổ Tâm Dặt bên cạnh, vung tay phất kình lực đẩy văng đám đất đá bay tứ tán, mới không hại gì đến Cát Tùng Nam.
Đôi môi mỏng dính của Cát Tùng Nam rung lên vì căm tức, rít qua kẽ răng:
- Không băm được thằng cẩu tạp chủng này, lão phu quyết không về Cửu U Đảo "Kiêu Trung Hồ" Cổ Tâm Dật trầm giọng nói :
- Đại ca, chớ vội vọng động, nhớ rằng trong người nó tiềm chứa Tiềm Long Chưởng và mục đích của chúng ta đến đây là gì?
Nghe vậy Cát Tùng Nam mới giật mình thần sắc lão dần dần bình ổn :
- Vậy thì ngươi mau thương lượng với hắn, nếu không chịu thì chúng ta khỏi phải mất nhiều thời gian lãng phí.
Cổ Tâm Dật nhếch mép cười nham hiểm :
- Con người ai lại không sợ chết.
Nói rồi, lão quay vào hướng động khẩu nói :
- Đồng Thiên Kỳ, lão phu bây giờ tin rằng ngươi không chịu ra khỏi động Đồng Thiên Kỳ vẫn nụ cười lạnh lùng không biến đổi :
- Tôn giá thử vào xem, Huyết Kiếp Thủ không nói hai lời, trước lúc tôn giá chưa vào hẳn trong động, tuyệt đối không hạ thủ!...
Cổ Tâm Dật cười lắc đầu nói :
- Đồng Thiên Kỳ, ngươi quả là người có công lực phi thường mà lão phu bình sanh lần đầu tiên gặp, do vậy mà lão phu cũng không cần phải vào mạo hiểm làm gì.
Hơn nữa ngươi giờ đây kể như nằm trong tay lão phu rồi !
- Hừ, Đồng mỗ cũng tin ngươi đã vạch kế lập mưu sẵn.
- Ha hạ.. không sai, "Kiêu Trung Hồ" Cổ Tâm Dật này xưa nay làm chuyện gì cũng bằng đầu hơn bằng lực. Đồng Thiên Kỳ, ngươi có tin rằng trước khi ngươi đặt chân lên mỏm núi này thì lão phu đã lên trước rồi hay không? Trong hang ngươi có dùng khổ sâm chống đói cũng không qua năm ngày đâu.
Đồng Thiên Kỳ nghe thì giật mình, nhưng tinh thần khí khái
- Tôn giá, có muốn thì cứ mang đi mà dùng !
- Hắc hắc... thứ ấy trên Cửu U Đảo nhiều vô kể, lão phu căn bản không cần đến nó. Chỉ có điều...
Nói đến đó lão cố tình dừng lại nhếch mép cười nhạt rồi nói tiếp :
- Lão phu biết ngươi không cần đến nó, vì ngươi nghĩ chỉ nội trong một hai hôm thì người đẹp Nhan Ngọc Dung sẽ tìm đến cứu ngươi chứ gì?
Đồng Thiên Kỳ vữa nghe nhắc đến tên Nhan Nhọc Dung thì giật mình. "Kiêu Trung Hồ" Cổ Tâm Dật đã nói ra chuyện này tất bên trong đã ngầm tính kế lập mưu mà nhất quyết có liên quan đến sự an nguy của nàng. Tuy vậy, chàng vẫn bình tĩnh nói :
- Tôn giá tất nhiên đã có kế hay hơn rồi !
- Hắc hắc... ngươi nghe đây, trong động có bốn gian thạch thất, mà đều dùng rường cột bằng gỗ phải không?
- À như vậy thì xác thực tôn giá đã có vào quan sát qua rồi !
"Kiêu Trung Hồ" Cổ Tâm Dật vờ ho khan mấy tiếng gây chú ý, rồi nói :
- Giả sử như lão phu cho một mồi lửa không biết họ Đồng ngươi tính thế nào?
- Hừ, thủy hỏa vô tình, không biết thân sơ, Đồng mỗ đương nhiên khó tồn thân mà thủ giừ trong này, Đồng mồ chỉ còn độc nhất tử lộ. Thế nhưng...
Nói đến đó chàng cười nhạt :
- Không biết tôn giá dùng hỏa thế nào đây?
Khuôn mặt của Cổ Tâm Dật bỗng sầm lại gằn giọng :
- Lão phu hành dộng gì cũng đều chuẩn bị chu toàn, không bận đến ngươi lo.
Hiện tại ta và ngươi nói thẳng vào chuyện !
Đồng mỗ cho rằng chỉ thêm lảng phí thời gian của tôn giá mà thôi.
- Lão phu với ngươi có suy nghĩ tương phản, đây là lúc ngươi cần suy nghĩ chọn lựa giữa sinh và tử.
Đồng Thiên Kỳ "hừ" lạnh một tiếng, nói :
- Có lẽ tôn giá nói chưa xong?
- Phải, lão phu không bàn đến chuyện đại cuộc võ lâm chỉ muốn hỏi ngươi chịu gia nhập Cửu U Đảo phái chúng ta không?
Đồng Thiên Kỳ vừa nghe vậy cười phá lên hỏi lại :
- Cửu U Đảo chủ không nói với các vị lần trước gặp Đồng mỗ sao?
- Lần trước và lần nàyđã là khác xa rồi, chỉ cần ngươi chịu gia nhập Cửu U Đảo thì Cửu U Nhị lão sẽ lập tức cải thành Cửu U Tam lão thân phận của ngươi với huynh đệ chúng ta ngang nhau!
- Ái, sao lại dụng trọng lễ đối đãi với Đồng mỗ như vậy?
Cổ Tâm Dật đáp ngay :
- Bởi vì ngươi có một sở học và công lực thâm hậu.
Vừa lúc này, trước cửa hang đã xuất hiện mấy mươi tay đại hán đệ tử Cửu U Đảo, chúng đến thi lễ hai lão già, một gã trung niên hán tử như chợt phát hiện thấy Qúa Nam Bình trên phiến thạch bàn, liền bước đến định giúp lão xuống.
"Tà Trung Ác Cát Tùng Nam đột nhiên lạnh giọng quát :
- Ai lệnh ngươi làm?
Gã trung niên hán tử nghe vậy vội cúi đầu "Dạ, dạ" rồi thoái lui về vị trí cũ.
Qúa Nam Bình thấy vậy vội la lên :
- Trưởng lão không định cứu vân bối "Tà Trung Ác" Cát Tùng Nam lạnh lùng nói :
- Trong mắt ngươi nếu coi ta là bậc trưởng lão, thì hẳn không có tâm địa bán chủ cầu vinh?
"Kiêu Trung Hồ" Cổ Tâm Dật chấn động la !ớn :
- Đại ca !
Đồng Thiên Kỳ bên trong động vừa nghe vậy mặt chợt biến sắc, ánh mát chàng cứ ngưng lại trên khuôn mặt đanh ác của Cát Tùng Nam.
Cổ Tâm Dật cản lời Cát Tùng Nam, quay lại nói với Đồng Thiên Kỳ :
- Đồng Thiên Kỳ, ngươi đã suy nghĩ xong rồi chứ.. - Hừ, Đồng mỗ hiện tại biết tôn giá muốn lôi kéo Đồng mỗ về phía mình với hai mục đích !
- Hai mục đích nào? Cổ Tâm Dật đảo nhanh trong mắt hỏi :
- Thứ nhất, chín chiếc đỉnh mà Cửu U Đảo có được trong tay tuyệt không ký tải "Tiềm Long Thần Công "Kiêu Trung Hồ" Cổ Tàm Dật xao động mạnh trong lòng, nhưng vẫn giữ thần sắc điềm tĩnh hỏi:
- Thứ hai?
Huyệt mi tâm giữa trán Đồng Thiên Kỳ bỗng nhiên đỏ ửng lên như rướm máu, giọng lạnh như băng. :
- Xóa được món nợ máu năm xưa Cửu U Đảo thiếu Đồng gia Sắc mặt Cổ Tâm Dật tái xanh, "Tà Trung Ác" Cát Tùng Nam không nhịn nổi quát lớn :
- Qúa Nam Bình, ngươi còn lời gì để nói?
Qúa Nam Bình như con thú trọng thương, rơi vào tuyệt cảnh, bao nhiêu nộ khí uất hận tự nhiên dâng lên mà không còn nghĩ đến cái chết là gì nữa lão cất tiếng cười lên một tràng dài man dại :
- Ha hạ.. ha hạ.. ha ha ha hạ.. Đồng Thiên Kỳ ngươi hoàn toàn nói đúng !
- Lão phu xé xác ngươi ! "Tà Trung Ác" gầm lên điên tiết, vung tay chuẩn bị đánh tới.
"Kiêu Trung hồ" Cổ Tâm Dật thấy đại mưu bại lộ, nhất thời cũng tức giận cực điểm, nhưng bình tĩnh hơn, cản tay đại ca mình lại, nói :
- Đại ca chậm tay, cứ để hắn phải chịu thêm đau khổ Nói rồi nháy mắt ra hiệu cho hai gã trung niên hán tử gần đó, nói :
- Phân cân đoạn cốt !
Chỉ nghe hai gã dạ ran rồi bước về phía Qúa Nam Bình, bên này Cổ Tâm Dật quay vào động nói tiếp với Đồng Thiên Kỳ :
- Đồng Thiên Kỳ, xem ra ngươi và ta khó bề hợp tác !
- Hừ phải nên nói rằng Cửu U Đảo của ngươi sắp đến ngày hủy diệt Cổ Tâm Dật bỗng ngửa cổ lên trời cười dài một tràng :
- Hắc hắc hắc... không dùng thì diệt, Đồng Thiên Kỳ ngươi quyết chọn tử lộ?
- Ha hạ.. chớ lắm mồm. các ngươi làm gì được cứ làm?
Cổ Tâm Dật. nghe Đồng Thiên Kỳ nói dứt khoát hiên ngang như vậy thì quay nói với đại ca của mình :
- Đại ca canh giữ cửa hang, tiểu đệ sắp dặt bọn chúng !
Dứt lời quay gọi hai gã đại hán khác đến nhỏ giọng, dặn dò rồi quát! :.
- Đi nhanh !
Trong khi hai gã đại hán ứng thanh phóng người đi, thì bên kia đã nghe Qúa Nam Bình bắt đầu rên la vì bị hành hạ.
Cổ Tám Dật quay lại nói :
- Đồng Thiên Kỳ, cũng còn cơ hội cuối cùng trong giây phút ngấn ngủi này, lão phu khuyên ngươi nên hiểu câu "Trí thời vụ giả vi hào kiệt" !
- Tôn giá phải chăng muốn nói lúc viện binh chưa kịp đến?
Cổ Tâm Dật cười nham hiểm, mắt không rời trong động, nhưng lại truyền âm mật ngữ nói gì đó với Cát Tùng Nam, lão già bỗng biến sắc la lên :
- Đám ngư dân trên đảo há như vậy không biết chân tướng chúng ta?
- Hừ chỉ cần trừ khứ tên họ Đồng này thì chúng có biết cũng hại gì nào. Có vậy chúng ta mới có thể trùng hưng bố trí lại trên đảo.
Cát Tùng Nam nghe ra ngẫm nghĩ thấy cũng có lý, nên không nói gì thêm.
Trên đảo mặt trời gay gắt, tấm đá rát bỏng càng khiến cho Qúa Nam Bình nhận thêm sự đau đớn, câu chuyện ngang đó tạm chấm dứt, chỉ còn lại tiếng lên rỉ của lão phảng phất trong gió biển.
Chỉ mấy giờ đồng hồ mà thấy cứ dài như mấy tháng mấy năm, bên ngoài cửa động hai lão ma đầu thủ thế đứng canh giữ không cho Đồng Thiên Kỳ thoát ra. Đám thuộc hạ chưa có lệnh cũng đứng như trời trồng chịu trận, chẳng có tên nào dám tìm nơi nghỉ chân hoặc tránh nắng.
Khi mặt trời vừa gác ba mỏm núi thì bỗng nhiên nghe từ hướng bãi biển có tiếng người lao nhao, rồi tiếp đó là tiếng chân đi thình thịch. Tiếng, chân càng lúc càng nghe rõ hơn, chỉ bằng vào tiếng chân nặng nề cũng biết bọn người đang đến không phải là người trong võ lâm.
Nét mặt ngưng trọng của "Kiêu Trung Hồ" Cổ Tâm Dật bỗng nhiên giãn ra, trầm giọng quát bọn thuộc hạ :
- Mau ra giục chúng một tay !
Đám thuộc hạ nhận lệnh như là một sự ban ân, vì có cơ chạy đi cho đỡ mệt mỏi, dạ rang rồi phóng người chạy đi ngay.
Đồng Thiên Kỳ từ trưa đến giờ ở trong động vừa nghỉ ngơi dưỡng thần khí, vừa chờ đợi xem chúng hành động thế nào để đối phó. Lúc này cũng đã nghe thấy tiếng bước chân người, chàng hơi khó hiểu vì đám người thường đến không chút võ công này thì lên đây dụng được chuyện gì.
Tiếng la, tiếng quát hỗn loạn trong ám đó có tên thuộc hạ Cửu U Đảo la lớn :
- Nhanh lên, các người liệt hết rồi sao đi chậm vậy chứ.
Lúc này, Cố Tâm Dật mới quay vào nói với Đồng Thiên Kỳ :
- Họ Đồng, ngươi nghĩ kỷ rồi chứ?
Đồng Thiên Kỳ vẫn giọng thản nhiên :
- Tôn giá hỏi chỉ thêm thừa !
- Hắc hắc... Vậy thì sang năm ngày này sẽ là ngày kỵ của ngươi !
Bấy giờ thấy từ dưới chân mỏm núi xuất hiện một đám ngư dân đông nghịt, họ nối thành đoàn, trên vai người nào cũng có gánh củi khô hoặc rơm ra. cỏ khô nối thành đoàn tiến lên. Đám thủ hạ của Cửu U Đảo thì tay roi tay kiếm vừa quát tháo vừa thúc họ đi, chừng ấy thì đủ biết bọn chúng bức ngư dân gánh chất liệu đốt đến đây cho chúng để thiêu Đồng Thiên Kỳ.
Khi đám người đã nhao nhao ngoài cửa hang, Đồng Thiên Kỳ đưa mắt nhìn ra thấy cảnh này tự nhiên chàng chua xót trong lòng, đồng thời lửa hận hùn hụt bốc lên, tợ hồ như muốn nhào ra diệt sạch bọn Cửu U Đào. Thế nhưng lý trí cho chàng biết làm vậy chẳng có lợi, mà ngược lại chỉ thêm hại.
Bên ngoài nghe tiếng một tên thuộc hạ bẩm báo :
- Bẩm sư tổ, chất đốt đã đưa đến đủ Cổ Tâm Dật đảo nhanh mắt nhìn đoàn người già trẻ lớn bé, gật đầu mát lòng rồi xuống lệnh :
- Bắt đầu cho chúng đem vào hang đi !
"Dạ" tên thuộc hạ ứng thanh, rồi quay ra thúc tay vào lão già ước chừng năm mươi tuổi gánh một gánh củi khô:
- Mang vào đi !
Đi bên cạnh lão già còn có mặt lão phụ già hơn, chừng quá thất tuần. Lão phụ vừa thấy vậy lẩm nhẩm như muốn khóc :
- Hài tử, con không thể đi, trên đời này mẹ chỉ biết dựa vào mình con...không thể đị.. không thể...
Cổ Tâm Dật quát lớn :
- Nhanh vào đi !
Đồng Thiên Kỳ nhìn thấy cảnh này thì hiểu ra dã tâm thâm độc của "Kiêu Trung Hồ" Cố Tâm Dật, chàng than dài một câu :
"Trời xanh, chàng lẽ đây là người an bài !?" Bên ngoài nghe tiếng quát của Cổ Tâm Dật,. lão hán lắc đầu bất đắc dĩ :
- Vào cũng chết, không vào cũng chết. Lão viên ngoại, hôm nay mới thực người dân Bích Ngọc đảo hiểu ra con người ngươi, bao nhiêu năm nay ngươi ngụy tạo từ bi độ lượng lừa dân chúng, hiện tại chúng ta đã biết. Giết đi, mẹ con chúng ta nhất định cùng chết với nhau !
Bên trong, Đồng Thiên Kỳ căm phẫn bật ra thành tiếng nói :
- Cổ Tâm Dật, không ngờ ngươi vừa thâm độc, mà lại vừa bỉ ổi đến thế, thực không đáng là hạng trượng phu !
- Ha ha hạ.. Bất độc bất trượng phu, ngươi không nghe qua câu này hay sao chứ?
Đồng Thiên Kỳ, ngươi đã hiểu ra hết kế sách của lão phù rồi chứ? Thực ra kế này cũng không phải là hoàn hảo, ngươi muốn giết bọn họ thì chỉ là cái trở tay mà thôi !
Nói rồi lão quay lại quát lớn :
- Đẩy nó vào di !
Bên ngoài, lão bà khóc gào lên, chừng như nghĩ con của bà bước chân vào động kể như là phải chết, khiến người con cứ chần chờ không biết làm sao.. “Kiêu Trung Hồ" Cổ Tâm Dật quát:
- Đánh nó cho ta Gã đại hán đứng phía sau nghe lệnh vung roi lên "bốp"một tiếng, đánh lão bà văng ra ngoài đến năm xích. Lão già thấy vậy định chạy tới đó nhưng liền bị một gã đại hán khác cản lại, bên kia bà lão van xin lại bị hành hạ.
Đồng Thiên Kỳ thấy cảnh ấy phẫn khí trỗi lên, cắn răng suy nghĩ rồi nói vọng ra :
- Vị lão trượng kia cứ gánh củi vào