Nghiêu tiểu thư khóc rất thương tâm, khóc một lúc lại không muốn trở về phủ ngay.
Dẫu sao người làm trong Nghiêu phủ đông đúc, nàng tự biết bản thân mình lúc này hơi thất thố, nếu trở về thì chắc chắn sẽ rất xấu hổ.
Ngọc Châu cũng muốn đưa nàng đến một nơi khác, chợt nghĩ đúng lúc mình đang cần phải đến cửa hàng để sắp xếp lại đơn hàng, vì thế liền dẫn nàng vào trong căn phòng nhỏ thường ngày mình dùng để nghỉ ngơi ở sảnh sau cửa hàng.
Nghiêu Xu Đình khóc đến mệt lả, chỉ có thể ngã nằm trên chiếc giường nhỏ mềm mại khóc thút thít, đồng thời hỏi: “Lục tiểu thư, tại sao hắn lại biến thành người như vậy? Có phải… hắn có nổi niềm khó nói gì hay không?’’
Ngọc Châu an ủi nàng một lúc, cảm thấy nỗi bi thương này của Nghiêu tiểu thư cần phải tự bản thân mình ngẫm nghĩ thấu đáo, vì thế nàng ngồi vào bàn gõ gõ bàn tính bằng gỗ đàn hương, bắt đầu tính toán sổ sách.
Bây giờ nàng sử dụng bàn tính đã thành thạo hơn trước đây rất nhiều, lại còn có thể toàn tâm toàn ý trả lời : “Một người thay lòng không cần phải dùng đến lý do có nỗi niềm khó nói nào đó, chỉ trách một bên yêu thương hờ hững, một bên sâu đậm mà thôi.
Lúc trước có hôn ước còn có lúc hủy bỏ, huống chi hai người không hề có hôn ước ràng buộc, đương nhiên không thể ép buộc người ta.
Nếu như hắn đã yêu người kia sâu đậm hơn, vậy tại sao muội phải đau lòng vì một người như vậy? Lúc này tình nhạt vẫn tốt hơn sau khi thành thân lại cảm thấy chán ghét nhau.’’
Lúc nàng nói những lời này, ngón tay vẫn không hề dừng lại, thỉnh thoảng còn cầm bút ghi chép gì đó lên cuốn sổ.
Trong lòng Nghiêu Xu Đình vẫn luôn ngưỡng mộ vị Lục tiểu thư đến từ Tây Bắc này.
Trong cuộc thi chạm ngọc lúc trước, nàng đã bị sự bình tĩnh và tự tin của nàng ấy thuyết phục, chỉ cảm thấy vị tiểu thư này hoàn toàn khác biệt với những cô nương mà ca ca của mình trước kia lui tới, nhưng nàng lại không thể nói rõ khác biệt ở chỗ nào.
Bây giờ cảm nhận được cái cảm giác đau đớn trong chuyện tình cảm, nàng bỗng nhiên bừng tỉnh, hóa ra cái cảm giác không nói nên lời này chính là “Không có vấn đề gì.’’
Ca ca từ trước đến nay vẫn luôn là một người mạnh mẽ cứng rắn, nhìn qua có vẻ như Ngọc Châu đều lắng nghe sự sắp xếp của ca ca, nhưng nếu như chú tâm kỹ một chút thì sẽ phát hiện người này nhìn vẻ ngoài thì mềm mại yếu đuối nhưng thật ra lại không cần bất kỳ người nào cũng có thể sống rất tốt.
Nàng ấy luôn có thể bình thản tìm cách giải quyết dù bị đặt trong bất kỳ hoàn cảnh hỗn loạn và khó khăn đến nhường nào.
Trước kia trong lúc tức giận ca ca nàng đã quyết định hủy bỏ hôn ước, Ngọc Châu gặp biến cũng không sợ hãi, không hề hoảng hốt chút nào, thu dọn hành lý bình thản rời đi.
Nhưng cho đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ cảnh tượng quản gia cầm danh sách những món đồ cho mà lúc sắp đi Lục tiểu thư đã đưa cho hắn kiểm kê, bảo hắn đưa cho ca ca của nàng.
Quản gia nói rằng Lục cô nương yêu cầu ngài kiểm tra xem trong phủ có thiếu đồ gì hay không, tránh sau này lại nảy sinh những rắc tối không hay, ca ca đã tức giận đến mức đập bể tách trà.
Sắc mặt xanh mét của ca ca lúc đó khiến nàng có một loại ảo giác – Vị Lục tiểu thư xuất thân thấp kém này là người không cần ca ca mình trước!
Có lẽ sau này nếu như ca ca cũng giống như Bạch thất công tử vui vẻ với tình yêu mới, Lục tiểu thư chắc chắn sẽ không yếu đuối khóc sướt mướt như nàng lúc này mà là không ngừng bấm bàn tính kiếm tra lại số tiền và tài sản mình nên có được rồi sảng khoái rời khỏi Nghiêu phủ…
Nghĩ đến đây, cuối cùng nàng cũng cảm thấy bản thân mình bây giờ còn chẳng bằng khí phách của một nữ tử thôn quê, uổng công chính mình là quý nữ Nghiêu gia lại bị một con ngựa gầy Dương Châu chèn ép đến khóc lóc rối tinh rối mù, trời đất u ám.
Cứ thế, nàng bị Ngọc Châu lạnh nhạt một lúc, tự cảm thấy mất mặt xấu hổ, mùi đàn hương thoang thoảng vướng vít trong căn phòng khiến nàng từ từ làm dịu cảm xúc của chính mình, chăm chú nhìn Ngọc Châu đang ngồi trên bàn không ngừng bận rộn.
Chỉ một lúc sau, Ngọc Châu đã hoàn thành mấy công việc trong tay, ngay khi nàng đang muốn chuyên tâm khuyên nhủ Nghiêu tiểu thư, lại thấy đôi mắt sưng phồng của nàng ấy đang ngẩn người nhìn mình.
Vì khách hàng thường xuyên lui tới đều là những người quyền quý dòng dõi quý tộc ở kinh thành nên bên trong cửa hàng có một hầm băng nhỏ để dành làm đồ uống lạnh.
Mặc dù không phải là tảng đá lạnh lớn, nhưng vẫn luôn có những túi đá nhỏ, Ngọc Châu bảo Giác Nhi đi lấy mấy túi đến đây để chườm mắt của Nghiêu Xu Đình.
Đúng lúc này, Nghiêu Xu Đình bỗng nhiên hỏi: “Vậy…nếu như sau này ca ca yêu thích người khác, muốn lập thiếp, Lục tiểu thư có cảm thấy đau lòng không?’’
Cánh tay đang nằm chặt túi băng của Ngọc Châu hơi khựng lại một chút, sau đó khẽ mỉm cười: “Trước đây ở nên cạnh Thái úy đại nhân cũng có không ít những cô nương khác, sau này… có lẽ cũng rất nhiều, có gì phải đau lòng.’’
Nghe nàng nói như vậy, hai mắt sưng phồng của Nghiêu Xu Đình bỗng nhiên trợn tròn, Ngọc Châu cảm thấy khác thường, quay đầu nhìn lại thì phát hiện Thái úy đại nhân đã đến đây tự bao giờ, đang dựa người vào cửa, sắc mặt giận dữ.
Trái tim Nghiêu Xu Đình nhất thời đập loạn nhịp, bị ca ca bắt gặp dáng vẻ nhếch nhác bây giờ, trong chốc lát nàng không biết nên giải thích tình cảnh của mình như thế nào, luống cuống tay chân nhìn về phía Ngọc Châu.
Nhưng Ngọc Châu hiểu, sắc mặt Nghiêu Mộ Dã khó coi như vậy, có lẽ là vì câu nói vừa rồi của nàng khiến hắn không vui.
Hôm nay Nghiêu tiểu thư đã chịu quá nhiều đả kích, nếu như còn nhìn sắc mặt này của huynh trưởng thêm một lần nào nữa, có lẽ nàng sẽ không thể chịu nổi.
Ngọc Châu đứng dậy tiến lên nghênh đón, nói: “Vừa rồi Xu Đình bị cát bay vào mắt, vừa mới lấy ra thôi, ta giúp muội ấy chườm đá.’’
Đáng tiếc, hôm nay Nghiêu Mộ Dã không có ý định cho muội muội của mình một bậc thang để giữ thể diện, lúc này định dao sắc chặt đay rối, chặt đứt tiểu tử Bạch gia kia.
Hắn lạnh lùng mở miệng nói: “Đừng che chở thay cho nó, vừa rồi ta còn thấy Bạch thất công tử trước cửa hàng đấy!’’
Những lời này không hề giả, lúc Bạch thất công tử còn đang ở trong phủ Uất Trì tướng quân hơi chần chừ một lúc, sau đó nhanh chóng đuổi theo, cho đến khi nhìn thấy hai người Ngọc Châu đi vào cửa hàng thì dừng ngựa đứng trước cửa chờ Nghiêu tiểu thư đi ra.
Ai ngờ không chờ được Nghiêu tiểu thư, nhưng lại chờ được Thái úy đại nhân, đương nhiên còn chờ được những lời giễu cợt của bằng hữu huynh trưởng mình.
Bạch thất công tử không thể chịu đựng nổi điều này, chỉ để lại đồ vật gì đó rồi rời đi.
Nghiêu Xu Đình nghe đến đây, ánh mắt hơi lóe sáng, cắn môi khẽ nói: “Hắn… Đến làm gì?’’
Nghiêu Mộ Dã móc một miếng ngọc bội và một chiếc khăn tay từ trong ngực ra ném lên giường nhỏ, nói: “Người đã đi rồi, chỉ đến trả lại cho muội một số thứ.’’
Hai thứ này chính là tín vật mà Nghiêu Xu Đình đã tặng cho Bạch Thủy Thanh trước khi hắn chuẩn bị xuất