Cảm giác đau đớn khi bị nhiều người vả vào mặt này, đúng là khó tiếp nhận được.
Hốc mắt Thạch phi nương nương rưng rưng ánh lệ, xông thẳng đến trước mặt Thái hậu khóc lóc kể lể: “Thái hậu…Thần thiếp một lòng hiếu thuận, nhưng lại bị nữ nhân này hãm hại.’’
Trên mặt Thái hậu vẫn lộ vẻ yêu thương của một người mẹ chồng, mỉm cười nói: “Chỉ là ngươi không hiểu về châu báu rồi, bây giờ nghe Lục cô nương nói, ngay cả ai gia cũng được mở mang tầm nhìn đấy.
Nhưng mà có vẻ như Khấu nghệ nhân đây đã bị cài bẫy vu oan giá họa, ai gia không muốn xử oan người tốt, thả vị Khấu nghệ nhân này ra ngoài cung đi.’’
Thạch phi nghe vậy cảm thấy rất nóng ruột, tính toán dày vò người ta một trận, cuối cùng lại giày vò chính mặt mũi của mình?
Nhưng nàng có ngu xuẩn đến mức nào đi chăng nữa cũng biết được việc mình tặng một sản phẩm lỗi cho Thái hậu vừa bị ngài biết được, lúc này nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể thất vọng ngậm miệng.
Lúc này Bạch phi cũng mỉm cười phụ họa nói: “Một nghệ nhân khéo léo như thế này mà phải chịu oan ước há chẳng phải là một điều quá đáng tiếc sao, quyết định của Thái hậu thật nhân từ!’’
Một vụ án trộm cắp cứ như thế hoàn toàn kết thúc, những chủ tử ở đây không có ai muốn truy cứu chân tướng rốt cuộc tại sao đôi vòng ngọc đó lại xuất hiện trên giường của Khấu nghệ nhân.
Chỉ là một ngày nào đó đôi vòng tay kia bỗng nhiên xuất hiện trên cổ tay của một tiểu cung nữ, nghe nói Thái hậu nhìn thấy nàng ta chăm chỉ bón phân cho những cây hoa trong sân nên đã ban thưởng.
Còn ngụ ý ở trong đó, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, không ngừng ở sau lưng cười nhạo Thạch phi biến khéo thành vụng.
Quay trở về hiện tại, ngay khi Ngọc Châu đang muốn tiếp tục đo đạc thì đúng lúc Thượng ma ma nói nhỏ với bên tai Thái hậu điều gì đó.
Sau đó Thái hậu liền nói với Ngọc Châu: “Ngươi cũng đã nán lại, trì hoãn thời giờ ở trong cung ai gia lâu lắm rồi, mau trở về đi thôi, đừng ở lại lâu, tránh cho người chờ đợi mất kiên nhẫn.’’
Nghe Thái hậu nói như vậy, Ngọc Châu hơi mơ hồ không rõ, lúc đi ra khỏi tẩm cung của Thái hậu, trời đã gần xế chiều.
Trong đầu nàng đang nghĩ đến việc sau khi xuất cung thì sẽ chuẩn bị đi hỏi thăm Khấu nghệ nhân đang bị thương nặng kia một chút.
Nhưng khi vừa ra đến cửa cung thì lại thấy Nghiêu Mộ Dã mặc một thân triều phục cao lớn thẳng tắp đang đứng chờ bên ngoài, bên cạnh còn có một cái ghế và một cái bàn nhỏ, trên bàn nhỏ bày một đĩa trái cây, một tách trà, không biết hắn đã đứng đợi bên ngoài cửa cung Thái hậu bao lâu rồi.
Ngọc Châu đi đến hỏi: “Tại sao Thái úy lại đứng ở đây?’’
Nghiêu Mộ Dã làm như không có chuyện gì xảy ra: “Chờ nàng ra ngoài.’’
Hóa ra lúc Nghiêu Mộ Dã bãi triều đã nghe nói trong cung có xảy ra chuyện hạ nhân ăn cắp một đôi vòng tay của Thái hậu.
Sau khi nghe thị vệ trong cung bẩm báo lại, hắn liền biết nữ nhân kia nhất định vì muốn bảo vệ người của cửa hàng mình nên mới kiên quyết can thiệp vào như vậy.
Hắn ghét nhất những mưu tính nhỏ nhặt không đáng kể này, một đám nữ nhân tầm nhìn hạn hẹp suốt ngày đấu tới đấu lui trong hậu cung.
Nếu như là hắn của trước kia, chắc chắn sẽ không thèm để mắt đến, nhưng bây giờ lại liên quan đến nữ nhân của hắn, Châu Châu là người có thể bị đám người kia bắt nạt sao?
Nhưng ngay khi hắn vừa định đi gặp Thái hậu, thì lại nghe được tin Châu Châu cuối cùng cũng thành thạo mà giải quyết sạch sẽ dứt khoát chậu nước bẩn hắt đến người mình kia.
Vì vậy, hắn cứ để mặc tiểu nữ nhân kia tạo sóng gió trong cung Thái hậu, còn mình thì đứng trước cửa cung chờ nàng đi ra.
Thái giám canh cửa là người hiểu chuyện, thấy Thái úy cứ đứng như vậy không phải cho lắm, liền dọn bàn dọn ghế, dọn trà quả lên cho Thái úy thoải mái một chút.
Chỉ là một người bắt mắt như Thái úy đại nhân đây đứng trước cửa cung thực sự rất nổi bật.
Sớm đã có người đi thông báo cho Thái hậu biết, cho nên Thái hậu mới nói một câu “đừng ở lại lâu, tránh cho người chờ đợi mất kiên nhẫn” kia.
Ngọc Châu cảm thấy hành động của Thái úy lần này thật hoang đường, cứ thẳng đờ đứng trước cửa cung Thái hậu như vậy còn ra thể thống gì nữa!
Nhưng Nghiêu Mộ Dã không quan tâm đến những điều đó, chỉ nói: “Ta muốn tận mắt nhìn thấy nàng ra khỏi cửa cung mới yên tâm.’’
Ngọc Châu bỗng nhiên cảm thấy ấm áp trong lòng, lấy khăn tay lau lau mồ hôi trên trán hắn, ngoài miệng không nhịn được trêu chọc: “Những thiếu niên đẹp trai trong kinh thành gần đây đang thịnh hành làm da trắng như tuyết, thậm chí còn dùng cả phấn nước, còn Thái úy đại nhân lại trực tiếp đứng phơi dưới ánh mặt trời, làn da đã đen hơn rồi, làm thế nào mới tốt đây?’’
Thái úy hận nhất là nữ nhân này tán thưởng những thiếu niên tuấn tú yếu đuối hoàn toàn khác biệt với mình kia, cố ý cao giọng nói: “Vậy vị hôn thê của ta vừa mắt với chàng thiếu nhiên da trắng nào rồi?’’
Đúng lúc này, nàng nghe được xa xa có người gọi mình: “Lục tiểu thư, ngươi có thể ra ngoài không?’’
Ngọc Châu quay đầu nhìn lại, lại là Quảng Tuấn Vương đang ngồi trên chiếc kiệu mềm mại được người khiêng tới.
Từ khi Quảng Tuấn Vương bị dòn đông ở Từ Vân am rơi trúng gãy chân thì vẫn một mực tĩnh dưỡng ở trong phủ không ra ngoài, hôm nay nhìn lại, làn da đã trắng hơn lúc mới trở về từ Tây Bắc rất nhiều, lại an nhàn không có việc gì ở trong phủ, cũng học theo những thiếu niên trong kinh thành cạo sạch bộ râu trên cằm rồi bôi lên một lớp bột phấn hoa hướng dương được nghiền mịn, sáng bóng đến mức không thể nhìn thấy một lỗ chân lông.
Lúc này toàn thân mặc một bộ y phục tươi sáng rộng rãi đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế mềm, từ xa nhìn lại, thực sự rất phong lưu hào phóng, lại thấp thoáng hào quang của một thiếu niên hai tám trắng trẻo.
Hôm nay hắn rảnh rỗi không có việc gì làm bèn vào cung cùng đánh cờ với Hoàng đế, nghe nói Lục tiểu thư hôm nay cũng vào cung, tự cảm thấy dáng vẻ hiện tại của mình rất anh tuấn đẹp trai nên muốn tạo một cuộc gặp gỡ tình cờ với nàng, phải cho lục tiểu thư biết rốt cuộc nàng ta đã bỏ qua cái gì.
Ai ngờ đúng lúc đuổi kịp người, nhưng lại thấy Nghiêu Mộ Dã cũng đang ở đây.
Hắn vẫn mặc một bộ triều phục chưa thay, làn da từ lúc trở về từ Tây Bắc vẫn chưa trắng trở lại, mặc dù cao lớn anh tuấn, vóc người khôi ngôi, nhưng vẫn không có dáng vẻ đang thịnh hành trong kinh thành thời gian gần đây, một Quảng Tuấn Vương bị thất bại trong tình trường lập tức lấy lại niềm tin.
Nghiêu Mộ Dã cũng không ngờ tới mồm miệng mình lại thiêng đến như vậy, vừa nhắc đến tiểu bạch kiểm thì đã có một lão bạch kiểm xuất hiện, không khỏi nhướn mày, lạnh lùng nói: “Vương gia, đã lâu không gặp, không biết ngài đến đây làm gì?’’
Mấy phần đắc ý vừa được khơi dậy trong người Quảng Tuấn vương ngay lập tức bị câu hỏi của Nghiêu Mộ Dã làm cho sụp đổ hoàn toàn.
Hắn tự cho rằng tình cảm của mình dành cho Ngọc Châu đã vượt xa cái gọi là tình yêu nam nữ tầm thường trên thế gian, hai linh hồn cùng chung chí hướng phiêu bồng lên Nguyệt Cung Giao Trì.
Nhưng một tiên nữ tuyệt trần như vậy, không hiểu tại sao trong trần thế khó ưa này cuối cùng vẫn phải lấy một trượng phu thế tục.
Một linh hồn thanh cao như hắn rốt cuộc cũng không thể không khuất phục trước sự lạm dụng uy quyền của những còn người phàm phu tục tử nơi này, không thể biểu lộ tình yêu của mình.
Vì vậy, khi vương gia nhìn về phía vị bằng hữu thân thiết, nụ cười dần dần phai nhạt, rũ khóe mắt nói: “Đã lâu không được gặp Lục tiểu thư đây, chỉ tùy tiện đến chào hỏi một tiếng, thuận tiện hỏi xem có phải Lục tiểu thư gần đây có bận rộn chuyện gì không, sao lại luôn khước từ trà yến của bổn vương?’’
Ngọc Châu đâu có nhận được được thiệp mời của Quảng Tuấn Vương? Nhưng mà không cần nghĩ cũng biết nhất định là Nghiêu Mộ Dã đã giữ lại.
Nàng cũng không lập tức chọc thủng, chỉ cười nói: “Quả thực là hơi bận rộn, đến khi rảnh rỗi thì ta sẽ đến Vương phủ quấy rầy xin bồi tội.’’
Quảng Tuấn Vương nghe được những lời này lại cảm thấy phấn chấn tinh thần, cuối cùng cũng có hứng thú trò chuyện với Nghiêu Mộ Dã: “Vừa rồi lúc ta còn đánh cờ với Hoàng thượng, ngài ấy nói muốn xuất cung một chuyến, có lòng muốn mời ngươi và ta làm bạn, không biết Thái úy có nhã hứng cùng nhau du ngoạn?’’
Ngọc Châu nghe vậy trong lòng hơi xao động, đột nhiên nhớ ra sắp đến đầu tháng rồi, Hoàng thượng từng nói muốn đi thăm Nhị tỷ, nhưng cuối cùng vẫn không đi, có phải hôm nay đề nghị như vậy là có ý này?
Dẫu sao việc Hoàng thượng bí mật xuất cung cũng không ra thể thống gì, nhưng nếu như có hiền thần là bạn từ thuở thiếu thời đi cùng, quân thần cùng nhau vui vẻ du ngoạn, đương nhiên đã luận lý thành chương hơn nhiều.
Nghiều Mộ Dã vừa ra ngoài cung vừa nói: “Nếu như đã là ý của Hoàng thượng, dĩ nhiên phải cùng đi rồi.’’
Buổi tối hôm đó lúc hai người trở về phủ, khẩu dụ của Thánh thượng đã được đưa đến Nghiêu phủ, mời Nghiêu Mộ Dã cùng quân vương du ngoạn ngoại thành.
Muốn tận hưởng cảm giác thoải mái của chuyến du ngoạn trong tiết trời mùa này thì việc mang theo những hộ vệ trùng