Quần thần Đại Ngụy ai mà chẳng biết mồm miệng Nghiêu Thái úy sắc bén hơn cả thanh kiếm trong tay hắn.
Ngay cả Hoàng thượng cũng không thể may mắn thoát khỏi, ai bảo hắn lại chọc đến lòng tự ái của trụ cột Đại Ngụy chứ?
Thời gian còn lại, mặt vẻ Hoàng đế âm u không thể nói thành lời, chỉ một mực nhớ lại hôm qua mình đã nói những lời phóng đãng như thế nào?
Ngọc Châu cũng không xuống núi cùng với Nghiêu Mộ Dã, mà ở lại trên núi trò chuyện với Nhị tỷ của mình.
Hôm qua vô tình nghe được chuyện riêng tư của Nhị tỷ khiến cho Ngọc Châu từ trước đến giờ vẫn tự nhận mình là người trầm ổn cũng cảm thấy hơi lúng túng khi nhìn thấy nàng.
Nhưng Tiêu phi lại không hề hay biết chuyện đêm qua, sau khi cung tiễn Thánh thượng xuống núi, nàng trở về phòng ngủ bù một giấc, lúc mơ mơ màng màng tỉnh lại thì thấy Ngọc Châu đang đứng ở cửa chần chừ không vào, chống người dậy nói: “Mau vào đây nói chuyện, đứng ở cửa làm gì vậy?’’
Ngọc Châu nhanh chóng đi vào, rốt một ly nước ấm đưa cho Nhị tỷ vừa thấy tỉnh dậy, sau đó cẩn thận hỏi: “Tỷ có cảm thấy trong người mệt mỏi khó chịu không? Hay là gọi thái y đến xem cho tỷ một chút?’’
Tiêu phi nhìn chăm chú nhìn sắc mặt của Ngọc Châu, trong lòng biết rõ nàng đang lo lắng cái gì, lập tức cười một tiếng, nói: “Muội nha, chẳng giống một cô nương chưa xuất giá chút nào cả, cái gì cũng hiểu, học từ Thái úy?’’
Ngọc Châu nhìn nàng không có gì đáng ngại, trong lòng hơi thả lỏng, khẽ cười nói: “Nhị tỷ lại giễu cợt muội rồi!’’
Tiểu phi nhéo nhéo gò má đỏ bừng của nàng: “Mặt hai người đều là vết côn trùng cắn, lại chui vào sau núi?’’
Ngọc Châu đưa tay nắm lấy ngón tay của Nhị tỷ, nhẹ giọng nói: “Tỷ còn nói nữa!’’
Tiêu phi trêu chọc nàng xong, lại thở dài một hơi: “Nhưng mà cũng tốt, hai người cũng sắp thành thân rồi, cho dù như thế nào đi chăng nữa, muội cũng là Nhị thiếu phu nhân của Nghiêu gia, Nghiêu gia gia giáo nghiêm ngặt, vị Nghiêu Thái Úy kia là không có thiếp thất thông phòng, nhìn dáng vẻ hắn bây giờ rất yêu thương muội, có lẽ sắp tới sẽ không thay lòng, sau khi thành thân phải nhân lúc còn sớm mà có một đứa con, nếu như sau này không còn tình cảm, muội cũng có thể đứng vững ở Nghiêu gia…’’
Nhị tỷ không hề nhắc đến chuyện mãi mãi không thay lòng, có lẽ tỷ ấy đã không còn tin vào những thứ này nữa rồi, thật ra thì trong lòng Ngọc Châu cũng không dám tin tưởng quá nhiều, nhưng nghe Nhị tỷ nói như vậy, ngay lập tức nghĩ đến tình cảnh của tỷ tỷ mình.
Mặc dù nàng được phòng hào là phi tử, nhưng kỳ thực cũng chỉ là thiếp thất của Hoàng gia mà thôi, trong Hoàng cung rộng lớn kia, không có nữ nhân nào là không phải chiếc đèn cạn dầu.
Ngọc Châu đã từng tự mình trải qua cạm bẫy mất trộm đôi vòng mạ vàng, dường như càng thêm thấu hiểu tình cảnh của Nhị tỷ trong chốn hậu cung thâm sâu kia.
“Nhị tỷ, tỷ chịu khổ rồi.’’ Ngọc Châu nắm chặt tay nàng, nhưng trong lòng không nhịn được lo lắng về những ngày tháng sau khi nàng sinh con xong rồi trở lại hậu cung.
Nếu như có người cố ý gây bất lợi của nhị tỷ, thêm một đứa trẻ sơ sinh còn nằm trong tã lót, chỉ nhiều thêm một mục tiêu tấn công chí mạng mà thôi.
Sau khi từ trên núi trở về, Nghiêu phủ sẽ bước vào giai đoạn chuẩn bị cuối cùng cho lễ thành thân.
Ngoại trừ có tên trong gia phả Tiêu gia, bản thân Ngọc Châu chỉ là một người không cha không mẹ, nhưng cũng có thể giảm bớt được công đoạn hạ sính rước dâu.
Theo ý của Nghiêu phu nhân, cũng chỉ là đi từ sân viện này đến sân viện khác, nhà mình gả, nhà mình cưới.
Nhưng dựa theo tập tục của Đại Ngụy, trước khi xuất giá một ngày, tân nương phải nhận được những lễ vật từ chúng nữ quyến.
Trong kinh thành này, Ngọc Châu cũng không có giao tình thân thiết nào, nhưng vì mình sắp trở thành Thái úy phu nhân, cho nên những thiên kim thế gia danh môn tự nhận bản thân có giao tình với nàng bỗng nhiên tăng vọt.
Tiểu thư Bạch gia đưa đến một bức tranh treo, trong tranh vẽ mặt hồ phẳng lặng trong xanh, bóng trăng sáng soi mình dưới nước, là một tài nữ nổi tiếng khắp kinh thành, dĩ nhiên tài vẽ tranh cũng rất giỏi, khiến người khác nhìn vào bỗng thấy cảnh đẹp ý vui.
Nếu như Ông lão còn ở đây, chắc chắn có thể bình phẩm mấy sâu xa về ý cảnh “Ta vốn đã hướng trái tim mình đến trăng sáng, chẳng ngại trăng sáng chiếu mương rãnh.’’
Nhưng mà Ngọc Châu tự nhận khả năng thưởng thức của mình không đủ, không thể suy ngẫm về thâm ý bên trong bức tranh kia.
Chỉ cảm thấy chắc hẳn Bạch tiểu thư hy vọng mình sẽ treo nó ở trong phòng, để vầng trăng sáng kia ngày ngày tỏa sáng Thái úy đại nhân?
Nghĩ như vậy, Ngọc Châu liền cuộn bức tranh lại rồi đặt sang một bên.
Còn món quà mà Thụy Quốc phu nhân đưa tới có vẻ có tâm ý chúc phúc hơn nhiều, đó là một cây san hô màu đỏ, trên thân cây còn treo thạch lựu và đậu phộng làm bằng đá quý, ngụ ý nhiều phúc nhiều con cháu.
Về phần Nhị tỷ cũng nhờ người mang lễ vật đến, là một chiếc yếm nhỏ nàng tự tay may vá, xem ra là may cho cháu trai cháu gái của Nghiêu gia còn chưa ra đời.
Ngoài ra còn có một hộp gấm nhỏ, Ngọc Châu cầm lên nhìn thì phát hiện chữ ký trên trên chính là của Viên Hi tiểu thư.
Mở nắp hộp ra nhìn một chút, bên trong là một chuỗi vòng ngọc bích có kích cỡ dành cho đứa trẻ, nhìn vào chuỗi hạt đậu phộng nhỏ trên đó, nàng cảm thấy kiểu dáng này hơi quen thuộc.
Ngọc Châu cầm lên quan sát kỹ một chút, đột nhiên nhớ ra, đây chẳng phải là chuỗi vòng tay đậu phộng mà chính tay phụ thân đã điêu khắc cho nàng hay sao? Chỉ là lúc ấy nàng mới bước chân vào Tiêu gia, vì Ngũ tỷ tỷ thích nên mới đứa cho nàng ấy, tại sao cái này lại vào tay của Viên Hi?
Nhưng lật qua lật lại cẩn thận nhìn kỹ một lần nữa, Ngọc Châu mới phát hiện đây không phải là chiếc vòng mà mình đã đéo lúc đó, mặc dù nó đúng là chữ viết tay của phụ thân, nhưng chữ “Châu” nhỏ nhỏ được khắc lên một hạt đậu phộng đã trở thành chữ “Hi” theo thể chữ Lệ*.
(Thể chữ Lệ: loại chữ thông dụng thời Hán)
Trái tim Ngọc Châu nhất thời đập loạn xạ.
Trước giờ phụ thân vẫn luôn yêu thương nàng, cho nên những đồ vật nhỏ tặng cho nàng không cái nào không tinh xảo, quan trọng hơn là, kiểu dáng của chúng không bao giờ trùng lặp với những đồ vật được bày bán trong các cửa hàng, càng không chạm trổ đưa cho người khác.
Nhưng tại sao Viên Hi lại có một cái như vậy, hơn nữa phía trên còn có khắc tên của nàng ấy?
Đến lúc này, Ngọc Châu đã không còn tâm trạng mà đi xem những lễ vật của người khác nữa rồi, nàng chỉ chăm chú kiểm tra chiếc vòng, tâm trạng nhất thời phập phồng lên xuống.
Trước khi thành thân, tân nương không được ra ngoài, cho dù trong lòng Ngọc Châu có sốt ruột muốn đi hỏi Viên Hi như thế nào đi chăng nữa cũng phải chờ đợi mà thôi.
Nhưng cứ thế, nàng lại không thể nào chợp mắt nổi, ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, trong phòng Ngọc Châu đã đứng chật các nha hoàn, ma ma.
Lúc tối nàng đã tắm xong rồi, cho nên bây giờ chỉ cần lấy một chiếc khăn nóng để che mặt, đợi đến khi khuôn mặt được chườm nóng xong, thì một phụ nhân dùng một sợi chỉ đỏ khuấy động, bắt đầu tục bới đầu* cho Ngọc Châu.
(Tục bới đầu hay còn gọi là tục chải tóc là một phong tục xưa, các cô gái trước khi về nhà chồng thì phải thay đổi kiểu chải đầu, búi tóc, cạo sạch phần lông tơ ở cổ và ở mặt.)
Đây là lần thứ hai trong cuộc đời Ngọc Châu bới tóc, nhớ lại lần đầu tiên, bởi vì nàng giãy dụa quá mạnh, người kia chỉ vội vàng bện xoắn mấy cái rồi nhanh chóng đẩy nàng lên kiệu hoa.
Mặc dù là phụ nhân tái giá, nhưng Nghiêu gia vẫn dựa theo phong tục lễ nghi của những cô nương chưa gả mà làm.
Ngọc Châu không thể làm gì khác hơn đành phải chịu tội một lần nữa.
Lần này không còn cần có người đè chặt nàng nữa, có lẽ là vì muốn chải chuốt kiểu dáng tóc mai bên thái dương, nên động tác của người phụ nhân rất tỉ mỉ, gần như muốn dọn dẹp khuôn mặt của tân nương mịn màng bóng loáng không tỳ vết như trứng gà bóc.
Sau khi tục bới đầu kết thúc, tiếp theo sẽ là bôi phấn trang điểm, vì khuôn mặt đã sạch sẽ và mịn màng nên cũng cực kỳ ăn phấn.
Trang điểm xong, mím môi một cái, hoa điền gắn giữa trán tựa như đuôi phượng, mái tóc hiếm khi được chải theo phong cách sang trọng hoa lệ, rồi đội mũ cửu huy tứ phượng, Giác Nhi ở bên cạnh nhìn đến ngây người, nhỏ giọng nói: “Lục tiểu thư, người thật xinh đẹp…’’
Nha hoàn Hoàn Thúy cười nói: “Còn gọi là Lục tiểu thư ư? Phải đổi thành Thái úy phu nhân.’’
Mấy người đang nói chuyện, kiệu hoa trong sân viện đã đến để chào đón tân nương đi đến đại sảnh của Nghiêu gia làm lễ.
Nghiêu Mộ Dã không cưỡi ngựa, toàn thân mặc một bộ y phục tân lang màu đỏ đứng chờ ở cửa, lúc nhìn thấy Ngọc Châu được đỡ ra khỏi khuê phòng, một đôi mắt phượng tham lam nhìn thẳng vào nàng.
Tân nương trong tập tục cưới Đại Ngụy không có thói quen trùm khăn màu đỏ, không sợ nương tử xinh đẹp bị người ta nhìn thấy.
Nhưng vào lúc này, Nghiêu Mộ Dã bỗng nhiên có một loại xúc động muốn dùng khăn hoàn toàn che kín khuôn mặt tân nương của mình.
Cho nên mới nói tục cưới của Trung Nguyên vẫn rườm rà hơn phương Bắc rất nhiều.
Theo như tập tục của người phương Bắc, nếu